LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 190

màu xanh lam ở chân trời, tựa như hoàng hôn không bao giờ dứt. Trong các
hầm chiếc máy bay khổng lồ, những quả bom xếp thành hàng cạnh nhau, cái
chết hàng tấn.

Sau đó chiếc máy bay bay xa về hướng sa mạc của nó, chậm rãi, và gió

dần dà quét sạch vết rẽ màu trắng cô đặc. Sự im lặng tiếp theo đó thật nặng
nề, gần như đau đớn, và người lính phải cố gắng mới đứng lên khỏi tảng đá
anh ngồi lên từ nãy. Anh đứng như vậy một lúc, anh nhìn cô bé ngồi theo
thước kẻ vuông trên đất cứng.

“Tôi đi đây,” anh nói.

“Mai anh trở lại nhé,” Petite Croix nói.

Người lính tần ngần không muốn nói là ngày mai anh sẽ không đến,

sau ngày mai và có lẽ là bất cứ ngày nào, bởi vì chính anh anh cũng phải bay
qua Triều Tiên. Nhưng anh không dám nói gì cả, anh chỉ lặp lại một lần nữa,
và giọng anh vụng về:

“Tôi đi đây.”

Petite Croix lắng nghe tiếng chân anh đi xa trên con đường đất. Rồi gió

trở lại, lần này lạnh, và nó hơi run dưới chiếc chăn len. Mặt trời xuống thấp,
gần như ở chân trời, hơi nóng đến từng luồng, như một hơi thở.

Bây giờ, đã đến lúc màu xanh mỏng dần, tan đi. Petite Croix cảm ra

điều này trên đôi môi nứt nẻ của nó, trên mi mắt, ở đầu ngón tay. Ngay cả
đất cũng bớt cứng, tựa như ánh sáng đã đi xuyên suốt nó, làm cho nó mòn
đi.

Lần nữa, Petite Croix gọi những con ong, những bạn bè của nó, cả

những con thằn lằn, những con kỳ nhông say nắng, những con sâu lá, những
con sâu ngọn, những con kiến đi thành hàng chen chúc. Nó gọi tất cả bọn
chúng vừa gọi vừa hát bài hát mà lão Bahti đã dạy cho nó,

“Loài vật ơi, ơi loài vật

hãy đưa ta đi

hãy đưa ta bay đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.