LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 191

hãy đưa ta bay di

trong bầy đàn của mi.”

Nó đưa hai bàn tay ra trước, để giữ không khí và ánh sáng. Nó không

muốn bỏ đi. Nó muốn mọi thứ đều ở yên, mọi thứ đều cứ ở tại chỗ, không
trở về chỗ trú của mình.

Đã đến giờ ánh sáng nung nóng và làm ta đau đớn, cái ánh sáng toé ra

từ sâu thẳm khoảng không màu xanh. Petite Croix không cử động, và nỗi sợ
lớn dần trong nó. Thay vào mặt trời giờ đây có một thiên thể rất xanh đang
nhìn, và cái nhìn của nó áp vào trán của Petite Croix. Hắn mang một chiếc
mặt nạ bằng vảy và bằng lông vũ, hắn vừa đến gần vừa nhảy múa, lấy bàn
chân nện lên đất, vừa đến vừa bay như chiếc máy bay và con chim bồ cắt, và
cái bóng của hắn phủ lên thung lũng như một chiếc áo choàng.

Hắn có một mình, người ta vẫn gọi tên hắn là Saquasohuh, và hắn bước

về phía ngôi làng bỏ hoang, trên con đường màu xanh của hắn trên trời. Con
mắt độc nhất của hắn nhìn Petite Croix, bằng một cái nhìn khủng khiếp đốt
cháy và cùng lúc làm băng giá.

Petite Croix biết rõ hắn. Chính hắn là kẻ lúc nãy đã chích con bé như

một con ong, qua khoảng không mênh mông của bầu trời trống rỗng. Mỗi
ngày, vào cùng giờ khi mặt trời xế bóng và những con thằn lằn trở về những
khe nứt của đá, khi những con ruồi nặng dần và đậu bất cứ nơi nào, là hắn
đến.

Hắn giống như một chiến binh khổng lồ, đứng thẳng bên kia bầu trời,

và hắn nhìn ngôi làng bằng cái nhìn khủng khiếp đốt cháy và làm băng giá.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Petite Croix, như chưa bao giờ có ai nhìn con bé
như thế.

Petite Croix cảm được một thứ ánh sáng trong, thuần khiết và xanh vào

đến tận cùng thân thể nó như làn nước suối mát và làm nó say sưa. Đó là
một luồng sáng nhẹ như gió nam, mang lại những mùi hương của cây cỏ và
hoa lá hoang dại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.