LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 187

“Không, mặt trời không bị che khuất, nó không nung đốt kiểu như thế,”

Petite Croix nói. “Mặt trời êm dịu, nhưng màu xanh, nó như là đá trong lò,
nó làm ta rát cả mặt.”

Đột nhiên Petite Croix la lên một tiếng nhẹ, và giật nẩy mình.

“Chuyện gì vậy?” người lính hỏi.

Con bé đưa hai tay lên mặt và hơi rên rỉ. Nó cong đầu xuống đất.

“Nó chích em…” nó nói.

Người lính vén tóc Petite Croix và đưa đầu ngón tay cứng của mình

vuốt lên má con bé.

“Cái gì chích em? Tôi có thấy gì đâu…”

“Một tia sáng… Một con ong,” Petite Croix nói.

“Có gì đâu, Petite Croix,” người lính nói. “Em mơ đấy thôi.”

Hai người im lặng một lúc lâu không nói gì. Petite Croix vẫn ngồi

thẳng theo thước vuông trên mặt đất cứng, và mặt trời chiếu sáng khuôn mặt
màu đồng thanh của nó. Trời yên tĩnh, như đang nín thở.

“Bộ hôm nay người ta không nhìn thấy biển sao?” Petite Croix hỏi.

Người lính cười.

“A không! Biển quá xa nơi đây.”

“Ở đây, chỉ có núi thôi sao?”

“Biển, nó ở cách đây đến mấy ngày đường. Ngay cả đi máy bay, cũng

phải mất đến hàng giờ mới thấy được nó.”

Petite Croix tuy nhiên vẫn rất muốn nhìn thấy biển.

Nhưng quả là khó, bởi lẽ nó không biết biển ra sao. Xanh chắc chắn rồi,

nhưng ra sao?

“Thế biển có đốt nóng như mặt trời không, hay là nó lạnh như nước?”

“Cái đó còn tùy. Đôi khi, nó đốt cháy mắt ta như tuyết dưới mặt trời.

Và cũng có khi nó buồn và ảm đạm, như nước giếng. Không bao giờ nó như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.