LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 185

Lúc nào nó cũng yêu cầu như thế. Người lính nói với nó giọng nhẹ

nhàng, thỉnh thoảng ngắt quãng để hít một hơi thuốc.

“Rất đẹp,” anh bảo. “Trước hết có một cánh đồng rộng với những bãí

đất vàng, đây có thể là bắp chưa nhổ, tôi tin thế. Có một lối đi đất đỏ ra
thẳng tới giữa cánh đồng, và một túp lều gỗ…”

“Có con ngựa nào không?” Petite Croix hỏi.

“Một con ngựa? Để xem nào… Không, tôi chẳng thấy con ngựa nào.”

“Nếu vậy thì không phải là nhà chú của em.”

“Có một cái giếng, bên cạnh túp lều, nhưng giếng khô, tôí nghĩ thế…

Những tảng đá đen hình dạng lạ lùng, trông giống như những con chó đang
nằm… Xa hơn nữa là một con lộ, và những cột điện báo. Sau đó có một bể
giặt, những bể hẳn là đã khô bởi vì người ta thấy những hòn đá dưới đáy…
Màu xám, đầy đất lổn nhổn đá và bụi… Sau đó, là cánh đồng rộng trải xa,
rất xa, mãi tận chân trời tới tận dãy núi mặt bàn thứ ba. Có những ngọn đồi
về phía tây, nhưng những nơi khác thì đâu cũng vậy, cánh đồng rất bằng
phẳng và láng như một sân bay. Ở hướng tây có nhiều dãy núi, núi màu đỏ
sẫm và đen, trông cũng giống như những con vật nằm ngủ, như những con
voi…”

“Chúng không nhúc nhích sao?”

“Không, những dãy núi không nhúc nhích, mà nằm ngủ như thế trong

suốt nhiều ngàn năm, không cử động.”

“Thế ở đây cũng vậy, núi cũng ngủ sao?” Petite Croix hỏi. Nó đặt bàn

tay nằm sấp trên đất cứng.

“Vâng, núi ở đây cũng ngủ.”

“Nhưng có khi nó cũng cử động,” Petite Croix nói.

“Nó có nhúc nhích một chút, nó lay động một chút, và rồi nó ngủ trở

lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.