LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 199

Cậu bé đứng yên, nên lũ trẻ bắt đầu sáp lại gần. Chúng nói rất khẽ và

cười, nhưng cậu bé không hiểu chúng nói gì. Nó hỏi chúng từ đâu đến, và
chúng là ai, nhưng lũ trẻ lắc đầu và tiếp tục cười nhẹ.

Cậu bé nói, với giọng hơi tròn trịa:

—Tớ tên là… Gaspar.

Lũ trẻ nhìn nhau rồi bật cười. Chúng lặp lại:

— Gash Pa! Gash Pa!

như vậy, giọng cao vút. Và chúng cười như thể chưa từng nghe gì nhộn

hơn thế.

—Cái này là gì?

Gaspa hỏi. Nó đưa tay nắm cọng dây màu xanh mà đứa lớn nhất đang

cầm. Cậu bé cúi xuống và nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên. Nó đặt hòn đá
lọt thỏm giữa cọng dây và xoay tít ở trên đầu. Nó thả tay, cọng dây bật ra và
hòn sỏi bay tít lên cao giữa bầu trời trong lúc phát ra một tiếng rít. Gaspar
căng mắt nhìn theo, như hòn sỏi mất hút trong không khí. Khi nó rơi xuống
đất, cách đó hai mươi mét, một đám bụi tung lên ngay chỗ nó đập xuống.

Mấy đứa trẻ khác reo lên và vỗ tay. Đứa lớn nhất đưa cọng dây cho

Gaspar và nói:

—Goum!

Tới lượt cậu bé chọn cho mình một viên sỏi dưới đất và đặt vào vành

ná. Nhưng nó không biết cách giữ cọng dây. Đứa trẻ có mái tóc màu đồng
chỉ nó cách trượt một đầu sợi dây quanh cổ tay và gập mấy ngón tay Gaspar
vào đầu còn lại. Rồi nó lùi ra sau một chút và nó lại nói:

—Goum! Goum!

Gaspar bắt đầu xoay cánh tay trên đầu mình. Nhưng sợi dây dài và

nặng, và trò này khó hơn nó những tưởng. Nó quay cọng dây nhiều lần, mỗi
lúc một nhanh, và đúng lúc chuẩn bị thả tay ra, nó làm sai một động tác. Sợi
dây bện rít lên và đập mạnh vào lưng nó, mạnh đến độ xé toạc áo nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.