LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 200

Gaspar vừa đau, vừa nổi giận, nhưng mấy đứa trẻ cười lớn đến mức cả

nó cũng không thể nhịn cười. Lũ trẻ vỗ tay và hét lớn:

— Gash Pa! Gash Paaa!

Rồi chúng ngồi bệt xuống đất. Gaspar đưa chúng xem chiếc gương nhỏ

của mình. Thằng bé lớn nhất đùa với tia nắng một lúc, rồi ngắm mình trong
gương.

Gaspar ước gì mình biết tên của chúng. Nhưng mấy đứa trẻ này không

nói được tiếng của nó. Chúng nói một thứ ngôn ngữ lạ lùng, liến thoắng và
hơi khàn khàn, tạo ra một âm điệu vô cùng tương xứng với khung cảnh đất
đá và những đồi cát nơi đây. Nghe như tiếng đá nghiến răng rắc về đêm, như
tiếng lá kêu sào sạo, như tiếng gió thổi trên mặt cát.

Chỉ có cô gái nhỏ là còn hơi xa cách. Cô ngồi trên hai gót chân của

mình, gối và bàn chân đều bị lớp áo xanh thùng thình phủ kín. Mái tóc cô bé
có màu đồng đỏ và thả từng lọn dày trên vai. Cô có đôi mắt đen lay láy,
cũng như đám con trai, nhưng sáng hơn cả chúng. Có một thứ ánh sáng kỳ lạ
trong mắt cô, tựa hồ một nụ cười không muốn ai nhìn thấy. Thằng bé lớn
nhất chỉ đứa con gái cho Gaspar và nó lặp lại nhiều lần:

— Khaf… Khaf… Khaf…

Từ đó Gaspar gọi cô bé như thế: Khaf. Đó là một cái tên rất hợp với cô.

Lúc này nắng bắt đầu gay gắt. Nó thắp toàn bộ đốm lửa của mình trên

những tảng đá sắc nhọn, mấy tia sáng nhỏ nhấp nháy như có những mặt
gương đâu đây.

Âm thanh của biển đã dừng hẳn, vì lúc này gió thổi từ trong lòng đất, từ

trong sa mạc. Lũ trẻ vẫn ngồi đấy. Chúng nhíu mắt nhìn sang những đồi cát.
Dường như chúng đang chờ đợi.

Gaspar thắc mắc làm sao chúng sống được ở đây, cách xa thành phố.

Nó muốn hỏi đứa lớn nhất trong bọn rất nhiều thứ, nhưng không được. Mà
chúng có nói cùng một ngôn ngữ với nhau, Gaspar cũng không dám hỏi. Chỉ
vậy thôi. Đây là nơi mà ta không được hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.