LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 30

Buồng thang máy đã lên đến nơi với một tiếng xịch nhẹ, rồi một cú lắc

mình. Người phụ nữ bước ra ngoài.

— Cậu không ra à?

— Dạ không. Mondo đáp. – Cháu đi xuống luôn.

— À thế à? Tùy cậu thôi. Để đi xuống, cậu nhấn cái nút áp chót, đây

này. Chú ý đừng có chạm vào cái nút đỏ nhá, đó là nút báo động.

Trước khi khép cửa, cô mỉm cười lần nữa.

— Thượng lộ bình an nhé!

— Tạm biệt cô! – Mondo đáp.

Khi bước ra khỏi tòa nhà, Mondo nhận thấy mặt trời đã lên cao trên

đầu, gần đạt đỉnh. Ngày trôi đi nhanh thật, sáng trưa chiều tối. Nếu người ta
không để ý, nó trôi đi càng nhanh dữ. Chính vì thế mà mọi người lúc nào
cũng vội vàng. Họ vội vã làm những việc cần làm trước khi mặt trời lặn.

Vào giữa trưa, người ta sải bước trên những con đường trong thành

phố. Họ ra khỏi những ngôi nhà, trèo lên xe hơi, dập cửa lại. Mondo những
muốn nói với họ: “Đợi với! Đợi cháu với!” Nhưng chẳng ai để ý đến thằng
bé.

Vì tim nó đập quá nhanh và quá mạnh, Mondo dừng lại trong góc

tường. Nó đứng yên, tay khoanh lại, nhìn dòng người hối hả trên đường. Họ
không còn vẻ mỏi mệt như ban sáng. Họ bước đi nhanh, chân tạo ra những
tiếng động ồn ào, miệng nói cười lớn tiếng. Giữa đám đông, có một bà lão
bước đi chậm chạp trên vỉa hè, lưng còng xuống, mắt không nhìn ai cả. Cái
giỏ đi chợ của bà chứa đầy thực phẩm và nặng đến nỗi quệt xuống đất theo
mỗi bước chân của bà. Mondo tiến lại gần bà lão, giúp bà xách giỏ. Nó nghe
thấy tiếng thở hổn hển của bà sau lưng mình.

Bà lão dừng chân trước cửa một tòa nhà màu xám. Mondo đi lên cầu

thang cùng bà. Nó nghĩ bà lão có thể là bà ngoại, hoặc bà dì của mình,
nhưng nó không nói gì với bà, vì bà hơi nặng tai. Bà lão mở một cánh cửa
trên tầng bốn, rồi đi vào trong bếp để cắt một khoanh bánh mì gừng. Khi bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.