LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 51

Ông đưa con dao cho Mondo, và thằng bé ngồi rất lâu để khắc hình các

con chữ lên những hòn đá cuội. Sau đó nó đặt chúng sang một bên, để nhìn
xem chúng tạo thành những chữ gì. Luôn có rất nhiều chữ O và chữ I, vì đó
là những chữ nó thích nhất. Nó cũng thích chữ T, chữ Z, và những con chim
V, W. Ông già đọc:

— OVO OWO OTTO IZTI

Và cả hai ông cháu cùng cười.

Ông già cũng biết nhiều chuyện lạ lùng khác. Vừa nhìn ra biển, ông

vừa kể bằng giọng nói êm tai của mình. Ông kể về một đất nước ở rất xa bên
kia biển, một đất nước rộng lớn nơi con người ta vừa đẹp vừa hiền hòa, nơi
không có chiến tranh, nơi chẳng ai sợ chết. Tại đất nước đó, có một dòng
sông rộng như biển cả, và người ta xuống tắm ở đó mỗi tối, lúc mặt trời lặn.
Khi kể về đất nước ấy, giọng ông càng êm ái và chậm rãi hơn, còn đôi mắt
xám của ông nhìn càng xa xăm hơn, như thể ông đang ở đó, bên dòng sông
rộng lớn.

— Thế cháu có đi cùng ông được không ạ? – Mondo hỏi.

Ông già đặt tay mình lên vai thằng bé.

— Được chứ, ta sẽ dẫn cháu đi.

— Bao giờ thì ông lên đường?

— Ta không biết nữa. Khi ta có đủ tiền. Chắc là một năm nữa. Nhưng

ta sẽ đưa cháu đi cùng.

Sau đó, ông già lại cầm lấy chiếc cào và tiếp tục công việc của mình ở

đoạn bãi biển xa hơn một chút. Mondo nhét những hòn đá cuội khắc tên
mình vào trong túi, rồi giơ tay chào người bạn của mình và ra về.

Giờ đây thằng bé thấy có rất nhiều chữ viết, ở khắp nơi, trên tường,

trên cửa, hoặc trên những tấm biển bằng sắt. Mondo trông thấy chúng khi đi
trên những con đường trong thành phố, và nó nhận ra vài chữ trong đó.

Trên lớp xi măng vỉa hè, có những chữ cái được khắc như thế này:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.