LŨ MỤC ĐỒNG - Trang 85

“Awiel, iel, eeel…”

Đột nhiên, nó cảm giác như ai đó đằng sau, và nó quay người lại. Cậu

bé đeo kính đang đứng trên một tảng đá, nhìn nó, tay vẫn cầm cần câu và hai
đôi giày vẫn được buộc quanh cổ.

— Sao chị lại đốt giấy? – Cậu bé hỏi.

Lullaby mỉm cười với cậu.

— Vì trò này rất vui – Nó bảo – Nhìn này!

Nó đốt một trang giấy lớn màu xanh, trên đó có vẽ một cành cây.

— Em thấy không, chúng thích được đốt như thế – Lullaby giải thích –

Chúng chỉ đợi có thế, từ lâu rồi, chúng khô như đống lá chết, thế nên chúng
bắt lửa rất nhanh.

Cậu bé keo kính đặt cần câu xuống và đi tìm vài cành cây để châm lửa.

Chúng chơi như thế một lúc lâu, thích thú với việc đốt tất cả những gì có
thể. Hai bàn tay Lullaby đã đen sạm vì khói, mắt cay xè. Cả hai đứa nó đều
đã mệt đứt hơi vì hầu hạ ngọn lửa. Ngọn lửa cũng vậy, có vẻ như nó cũng đã
thấm mệt. Những ngọn lửa yếu dần, mớ giấy và cành cây lần lượt tắt.

— Lửa sắp tắt rồi – Cậu bé vừa chùi kính, vừa nói.

— Là vì chẳng còn lá thư nào nữa. Đó là những gì mà ngọn lửa muốn.

Cậu bé rút từ trong túi áo một tờ giấy được gấp làm tư.

— Cái gì thế? – Lullaby hỏi. Nó cầm tờ giấy và mở ra. Đó là hình vẽ

một người phụ nữ có gương mặt sậm màu. Lullaby nhận ra áo khoác len
màu xanh của mình.

— Đây là hình chị phải không?

— Là em vẽ cho chị – Cậu bé nói – Nhưng mình đốt nó cũng được.

Nhưng Lullaby gấp bức tranh lại và ngọn lửa đang tắt dần.

— Chị không muốn đốt nó bây giờ sao? – Cậu bé hỏi.

— Không, không phải hôm nay – Lullaby nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.