LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 121

Nhưng sương mù vẫn chưa tan hẳn, bao phủ những phiến đá bên dưới làm
thành một lớp màn trắng. Theo hướng ông ta chỉ, Mary vẫn chưa thấy gì rõ
rệt ngoài những bụi thạch thảo ướt đẫm sương... Nhưng trong thoáng chốc,
có tiếng kêu, tiếng reo hò vọng lại tuy không rõ lắm.

Rồi thì, tiếng reo hò vọng lên mồn một như muốn xé toạc màn sương.
- Cô đã hiểu chưa?
Mary lắc đầu. Người đàn ông cười nụ cười đượm vẻ chua chát, buồn rầu :
- Tôi quên đi mất một điều quan trọng : Ông Bassat có nuôi một đàn chó
săn. Thật đáng tiếc cho cả hai ta.

Mary kinh hãi thật tình, nàng nhìn từ người đối diện đến hai con ngựa, phân
vân lo lắng. Trong hốc đá, hai con vật đáng thương vẫn nép vào nhau, run
rẩy.
- Chúng ra phải xua ngựa xuống đồng hoang để đánh lạc hướng đoàn chó
săn đi. Chúng trở thành vô ích cho chúng ta, có chúng, chó càng dễ tìm ta.
Vir-Arjent! Mày lại làm hại chủ lần nữa đây nầy!

Mary sững sờ nhìn người đàn ông tháo cương hai con ngựa và dắt chúng
đến dốc đồi, đoạn cúi xuống, vốc từng nắm đá, ông ta ném liên tục, dữ dội
vào hai con ngựa. Hai con vật cắm cổ chạy tràn theo triền dốc, giữa những
bụi gai và đá rắn. Người đàn ông tiếp tục nhặt đá, ném, ném, ném không
ngừng...

Mary nghe tiếng ngựa hí vang lên, phi nhanh xuống dốc, tung đất đá bốn
phía và sau cùng mất dạng giữa làn hơi trắng xóa bao quanh.

***

Tiếng chó sủa càng lúc càng gần, càng hăng. Người đàn ông chạy lại bên
Mary vừa chạy vừa cởi bỏ chiếc áo dòng và cái mũ, mắc vào một bụi cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.