LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 127

không định sống như thế từ lâu đó ư? Nàng tin mình đã chọn đúng con
đường tốt và sẽ không do dự. Nàng sẽ từ biệt gia đình ông Bassat nay mai...
Nàng không hợp với nếp sống trưởng giả của họ, tuy là họ tốt, quá tốt đối
với nàng. Họ biết nàng không còn ai là thân nhân nên hết sức nài nỉ nàng ở
lại với gia đình họ.
Bà vợ viện cớ ông tòa hay vắng nhà, mình cần một người bạn nhỏ và một
người săn sóc các con bà. Ông chồng thì nói:
- Mary! Cô trẻ quá và đẹp quá, không thể sống một mình. Cô cứ xem đây là
gia đình cô. Vợ tôi và tôi đều quí mến cô. Thiếu gì việc cho cô làm? Cắt
hoa trang hoàng nhà cửa nầy, viết thư hộ nhà tôi nầy, la rầy lũ trẻ nầy... Tôi
biết cô không thích ở không, cô sẽ không ở không đâu.
Các con của ông bà cũng quí mến Mary. Henry tỏ ý muốn tặng chi Mary
Yellan con ngựa quí của nó, con ngựa mà các em nó, nó cũng không cho
đụng đến.
Trong phòng khác, bà Bassat không ngớt dỗ dành Mary:
- Một ngày kia, cô sẽ lập gia đình. Không ai có thể sống cô độc suốt đời,
nhưng trở về Helford cô sẽ buồn... và nếu lấy chồng, tôi tiếc cho cô...
- Thưa bà, tiếc về cái gì, kia ạ?
- Cô sẽ làm vợ một nông dân... Tôi không bao giờ muốn thấy cô vất vả lao
tác, Mary! Tôi không nói quá đâu: cô xứng được sung sướng, nhàn nhã...
Mary đỏ mặt, nhưng đôi mắt cô xa vời làm người đàn bà tế nhị ngừng lại,
kêu lên:
- Mary! Cô nhớ Helford đến thế kia ư?
Cô gái gật đầu, không nói nhưng nét mặt cô như nói rất nhiều. Bà Bassat
hỏi :
- Thế sao, sau khi mẹ chết cô không ở yên tại Helford mà dấn thân đến chỗ
miệng hùm, nọc rắn như thế, hở Mary?
- Thưa bà - Mary cố dấu vẻ bực bội - chỉ vì tôi phải theo ý muốn của mẹ
tôi: đến ở với dì, Mẹ tôi bảo con gái không thể ở một mình...
Bà Bassat chộp lấy cơ hội tốt:
- Đó! Cô thấy chưa? Cô ở lại với chúng tôi là phải, chắc là ý kiến tôi không
trái với mẹ cô. Cô nghĩ kỹ đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.