LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 129

- Nầy, cô trông cái nhà cô Helen kia, tôi cam đoan là nếu cô ta không tô
môi, vẽ mắt cô ta còn xấu hơn con ma lem. Cô ấy thua cô xa, cô thấy
không?
Mary cười, gặng:
- Thua tôi? Về cái gì?
Richards xua xua hai tay:
- Về tất cả: sắc đẹp, lòng can đảm, sự thông minh, tháo vát... Mà nầy (bác
thấp giọng) dù cho cô ta có vẽ vời trang điểm đến mức nào cô ta vẫn xấu,
không thể so bì được với cô.
Mary bật cười:
- Thôi! Bác đùng có tôn tôi lên ngai hoàng hậu, tôi sợ phải ngồi trên đó mà
chịu chuyện quần thần...
Cả hai cùng cười to, vui vẻ. Rồi thình lình, Richards lập nghiêm:
- Mary! Altarnun đang khuyết một chân linh mục phó, cô còn chần chờ chi
nữa, hãy ứng cử đi! Tôi cá là cô sẽ đắc cử, cô sẽ khá hơn linh mục cũ, vị
linh mục giả, người đã làm cô...
Chợt, Richards ngưng bặt vì thấy Mary cau mặt, thở dài. Bác ta áy náy:
- Mary! Xin lỗi cô nhé! Tôi vô tâm vô tứ, tôi không cố ý...
- Không! Bác đừng quan tâm... tôi chả buồn đâu. Tôi cảm ơn bác nhiều lắm
đó, nếu bác không đến kịp...
Tuy miệng nói thế, Mary không khỏi rùng mình. Theo lời bà Bassat kể lại
lúc nàng tỉnh dậy trên giường thì đàn chó xúm đến toan vồ xé cô nếu
Richards không đến kịp, cứu cô. Bác mở trói cho cô, tháo khăn bịt miệng,
lay gọi mãi mà Mary vẫn mê man. Ông Bassat cũng có mặt tại đó, ông tức
tốc cho lệnh vực Mary về và mời bác sĩ đến ngay.
Mặt xanh nhợt, hơi thở dồn dập, bà Bassat nhắc đến bệnh trạng Mary trong
những ngày nàng nằm liệt bằng giọng xót thương và sợ hãi. Mary cũng
hiểu, tuy nàng không bị thương nặng nhưng khắp người nàng sây sát vì đá
nhọn và gai cào. Mary ê ẩm, nhức nhối còn hơn cái đêm bị bọn Joss trói, lôi
ra bờ biển.
Nàng được nghe ngoài bà Bassat còn nhiều người kể lại cuộc bao vây, săn
đuổi theo người đàn ông đầu não, người gây ra nhiều chuyện kinh động cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.