LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 28

cho khách.
Dì Patience im lặng giây lâu, lại cắn môi:
- Chú Joss không thích ai ở lại. Chú ghét ồn ào, vả lại ở một nơi vắng vẻ
như chỗ nầy có thể nguy hiểm cho mình...
- Cháu không tin. Ghét ồn ào mà lại mở Lữ quán? Sợ nguy hiểm mà lại
chọn một nơi vắng vẻ để làm ăn? Mà mở lữ quán để làm gì nếu không cho
khách lương thiện ghé qua đêm? Dì nên thành thật với cháu: Lữ quán nầy
được mở với mục đích gì? Và làm sao dì chú sống được nếu không tiếp
khách?
- Dì đã nói rồi, chúng ta có khách hàng mà! (Giọng dì nóng nảy) Nhiều
bữa, quầy rượu chật khách...
- Hôm qua, bác phu xe nói với cháu là những người tự trọng không hề ghé
lại đây. Họ sợ!
Mary gằn từng tiếng.
Dì Patience tái mặt, mắt dì lộ vẻ hốt hoảng, dì nuốt nước bọt, thì thào:
- Chú Joss nóng như lửa, cháu thấy đó, chú không muốn ai xen vô chuyện
riêng.
- Nhưng thưa dì, ai dòm ngó chi công việc của một ông chủ quán lương
thiện? Dù cho chú nóng tính, đâu đến nỗi người ta phải chạy trốn? Đây
không phải là lý do chính đáng.
Dì không cãi được. Mary tìm cách khác khơi chuyện:
- Tại sao dì đến đây? Mẹ con vẫn ngỡ là dì ở Bodmin...
- Dì gặp chú ở Bodmin nhưng không ở đó. Chú mua Lữ quán nầy của ông
Bassat. Quán bỏ trống nhiều năm về trước, chú con muốn ở đây cho tới già,
tới chết. Hồi xưa, ổng đi đây đó dữ lắm. Qua tận Mỹ Châu cơ.
- Chú chọn nơi hoang vu nầy để dưỡng già, kể cũng...lạ.
- Đây là nơi sinh trưởng của chú đấy chớ, cách đây vài dặm thôi. Em trai
chú, thằng Jean vẫn ở trong căn nhà tổ phụ. Lâu lâu, nó có đến đây,
nhưng...chú Joss không ưa em Jean của chú.
- Ông Bassat có đến đây không, thưa dì?
- Không.
- Sao vậy dì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.