LỮ QUÁN GIẾT NGƯỜI - Trang 76

Đồng hoang khuất xa, xa tít. Thành phố nằm dưới ngọn đồi. Có lâu đài to
như trong chuyện cổ tích, những khóm cây, cánh đồng trải dài. Khung cảnh
sống động quá, rộn rã tiếng cười đùa, chào hàng. Mặt trời cũng chường mặt
ra góp vui với ngày lễ!
Mary lấy khăn Jean tặng ra cột tóc. Họ cột ngựa một chỗ rồi len lỏi giữa
đám đông dạo phố. Tay Jean dắt hai con ngựa, nét mặt tự tin, Mary đi sau,
đến chợ, chỗ dành cho gia súc, chỗ tụ họp của nông dân, trại chủ, những
người có địa vị ở Devon. Tim Mary đập mạnh: nàng sợ người ta nhìn ra
ngựa ăn trộm. Jean tỉnh bơ, quay sang nháy mắt với cô. Anh vẹt đám đông,
chào một người trong bọn buôn bán ngựa rồi đến ngồi cạnh họ, đoạn châm
thuốc hút. Mary đứng ngoài.
Một lát, có người đàn ông ăn vận chững chạc rẽ đám đông đến gần bầy
ngựa. Lại một gã mắt ti hí mặc áo đen đến bên ông ra, thúc vào hông ông ta
chỉ chỏ thì thào. Họ nhìn con ngựa của ông Bassat thật lâu, một người vuốt
ve con ngựa.
- Ngựa nầy không có vẻ ngựa nuôi ở đồng hoang. Anh mua ở đâu?
- Nó đẻ ở Callington, bốn tuổi rồi đó. Jim Bray bán cho tôi ảnh nói nó
thuộc giống Ái nhĩ lan và nổi tiếng ở trường đua, nhưng tôi nói trước; tôi
không bán rẻ đâu.
Jean nói và lại hút thuốc, trong lúc hai người lạ xem xét kỹ con vật. Mary
cảm thấy tim như ngừng đập. Gã mắt ti hí hỏi:
- Da nó có bệnh không? Sao thấy da nó cứng quá? Anh có cải trang cho nó
ư?
- Giỡn chớ! Con kia thì có đau sơ kỳ hè, con nầy nguyên si mà! Tôi định
nuôi sang xuân mà tốn kém quá. Nó thuộc giống cừ đó, nghe!
- Cỡ bao nhiêu? 15 livres được không?
- Đúng 18 guinees không bớt nửa xu!
Gã mắt lươn:
- Tôi không vừa ý mấy. Dấu riêng biệt của nó đâu?
Jean chỉ một khe nhỏ ở tai ngựa, rồi gặng:
- Ông có vẻ rành về ngựa quá, hả?
- Không rành lắm... Nhưng nầy, may cho anh: Jim Bray đã đi xa rồi. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.