LỬA ĐẮNG - Trang 170

Đêm miền núi tối đặc, cả đoàn đi theo ánh đèn ắc quy người quản trang.
Lần đầu tiên Linh đi giữa nghĩa trang vào giờ khắc này. Cô không thấy sợ
vì có chồng đi bên, vì cô đến với cha cô cơ mà. Người quản trang dừng lại,
rọi đèn vào đúng tấm bia mộ mang tên bố cô: hàng thứ ba từ tường sau
nghĩa trang, ngôi thứ ba mươi bảy, tính từ trái sang, chiếu đúng sau đài
tưởng niệm. Bà An dang hai tay, cố ôm hết nấm mộ vào lòng.

- Anh nằm bấy nhiêu năm ở đây, mà em không biết có khổ em không anh
ơi! Anh gan lắm mà. Anh Sùng bảo, nếu anh rút ngay khi có lệnh thì đã chả
nên nông nỗi này. Anh cứ bắn cố, bảo còn cản đường cho anh em rút hết,
nên mới trúng đạn chúng nó. Từ nay em có anh ở bên rồi. Bữa cơm ăn đỡ
nhạt hơn. Anh trò chuyện hàng ngày cho em đỡ cô quạnh hơn. Anh trò
chuyện hàng ngày cho em đỡ tủi…

Linh, nước mắt ròng ròng, chia đồ lễ ra làm hai, phần nhỏ hơn, đặt trên bàn
thờ chung, phần to hơn đặt trên phần mộ bố. Bó hương cháy đỏ trên tay
Đại. Anh chia mỗi người một nắm. Ngồi xuống bên bà An, sẽ lay vai bà:

- Mẹ thắp hương khấn bố đi, để anh em còn làm, không trời sáng mất.

- Anh ơi hôm nay em cùng các con, bác Tiết, bác Sùng đưa anh về quê cha
đất tổ. Anh nằm mãi nơi đất khách quê người rồi. Đã đành, còn có bao
nhiêu đồng đội, nhưng đồng đội chỉ thân thiết trong lúc đánh nhau thôi
chứ. Bây giờ là lúc phải về với vợcon, để em cơm nước bằng ngày cho anh,
giặt giũ áo quần cho anh… Dậy đi nào anh, em sẽ ôm chặt anh, suốt từ đây
về nhà. Để bù lại những ngày anh lạnh giá giá một mình giữa rừng xanh
núi đỏ này

Những nấm mộ xây hàng loạt này, được thi công theo lối đúc sẵn, ghép lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.