LỬA ĐẮNG - Trang 183

tính bảo ông Sùng, đây chính là phần thi thể còn lại của người đồng đội
dũng cảm, người hàng xóm gan lì. Lớp đất xung quanh được xắn đi.

- Đúng chú ấy đây rồi bà An ơi. Linh ơi, bố cháu đây rồi!

Ông Sùng thận trọng gạt lớp ni lông trên mặt. Động đến đâu, ni lông vụn ra
đến đấy. Tự tay ông lấy xà beng xắn sâu xung quanh gói xương, thành một
cái rãnh, cẩn thận lấy bay nậy hết đất trên mặt, xung quanh xương. Cuối
cùng mới khẽ bẩy dần nó lên. Mẹ con bà An, kệ cho nước mắt ròng ròng,
giơ từng khúc xương cho vào túi ni lông. Người trợ thủ bị mảnh đạn phạt
ngang người nên gói xương của anh có thêm nửa bộ xương sườn, xương
sống trở xuống.

Bà An thắp một bó nhang, tạ ơn mảnh đất đã cất giữ chút hình hài chồng.
Bà bảo Đại bấm máy cho ông thầy, ở mãi đâu đó để bà cảm ơn.

Chiếc xe gầm cao của Trung tâm về trước báo tin, nên ông Sanh ra cổng
đứng đợi. Thấy xe từ xa, ông đã đưa tay lên hua hua chào mừng. Đại cũng
hua tay đáp lại. Xe vào sân, Đại chưa kịp mở cửa xe, ông đã mở giúp.

- Mừng quá! Chúc mừng gia đình. Trời đất phù hộ, liệt sĩ anh linh phù hộ.
Mời gia đình lên phòng tắm rửa, thay quần áo rồi xuống dùng cơm.

Ông bắt tay từng người. Cái bắt tay nào cũng chặt, chia sẻ. Phải nói thật là,
nếu không có tốp công nhân thì không biết sẽ xoay xở thế nào. Bởi, đường
đến chỗ có dân xa lắm, xe con chẳng thể leo được. Mọi mệt nhọc quên hết.
Không ai nói với ai câu gì, nhưng mặt ông Tiết, Đại và nhất là ông Sùng
đều thoả màn, hể hả. Bà An và Linh có cái ngậm ngùi rất khó tả ban nãy,
Đại bảo cứ để bọc xương trong cốp xe thì bà không chịu, cứ mang lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.