LỬA ĐẮNG - Trang 486

- Chuyện ấy thì tin làm sao được hả chị?

Giọng bà Thanh dịu ngọt, xa xăm như kể chuyện cổ tích:

- Ngày xưa, người ta giã nhỏ hạt tiêu, pha chút nước, phết lên giấy dán
tường, để mùi hồ tiêu toả ra, thấm vào hơi thở, vào da thịt, cho người hít
vào, ấm lên. Những mong, cái nóng ấm ấy làm vợi đi buốt giá trong lòng.
Vậy mà các cung nữ vẫn cô đơn lạnh lẽo, vẫn không sao chịu nồi. Họ
không biết chờ đến bao giờ, có khi chờ hết đời, vẫn không một lần được
đoái hoài. Tuổi xuân vùn vụt trôi đi. Cái già cứ xống xộc đuổi sau lưng.
Mộng chăn gối với quân vương vẫn mịt mù xa tắp. Thế nên, các nàng mới
nghiến răng: "Dang tay muốn dứt tơ hồng/ Bực mình muốn đạp tiêu phòng
mà ra".
Tiêu phòng, chính là phòng cung nữ phết nước hồ tiêu quê tôi đấy
Diệu ạ.

Diệu thích quá, hỏi:

- Ngày xưa chị dạy văn à? Chắc học sinh mê chị dạy lắm.

- Cái vốn văn học, nói đúng là cái vốn đọc, phân tích văn chương cũng giúp
mình ít nhiều trong công việc, nhất là khi phải thuyết phục người khác một
việc gì đó.

Kiên nói lời cảm ơn:

- Chuyện hồ tiêu của chị Thanh hay quá. Tôi sẽ kể cho nhà tôi nghe. Nhà
tôi cũng dạy học, nhưng dạy toán chị ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.