LỬA HẬN - Trang 161

“Bà nhớ thời mình còn đi học chứ?” Giọng bà Laure nghe không chắc chắn
lắm. “Tất cả đám con gái nhà nghèo mà chúng ta vẫn coi thường? Tôi
chẳng bao giờ thực sự cảm thấy thoải mái cùng với chúng”.

“Bà bao giờ cũng mềm yếu với chúng nó khi cần bảo vệ mình”. Elizabet
trách. “Tôi biết dám bạn của Jean-Del luôn yêu quí nó. Bọn chúng thật dễ
thương”. Bà thoáng mỉm cười khi nhớ lại. “Tiếc rằng cô ta đã không giống
thế”.

“Hay tại bọn chúng ganh tỵ với con bé?” Một giọng đàn ông vang lên.
Elizabet ngẩng nhìn và thấy chồng mình đang đứng cạnh cửa ra vào.
“Louis, ông làm tôi giật cả mình. Ông muốn nói về ai vậy?”

“Isabel chứ còn ai. Nó không phải là kẻ chủ mưu. Nó rất dễ thương, lại
thông minh, chăm chỉ”. Louis đứng khoanh tay. “Không thể nói như vậy về
đám bạn kia của Jean-Del được”.

Laure đặt ly nước xuống và đứng lên. “Chắc tôi phải đi thôi”.

“Tôi rất vui lòng đưa bà về nhà, bạn thân mến”. Louis chìa tay ra phía cửa.
“Cho phép tôi nói chuyện riêng với vợ tôi trước một chút được không?”

“Tất nhiên rồi”. Laure hôn lên má Elizabet, siết chặt tay bà và bước ra.

“Bà đang làm gì thế, Elizabet?”

“Tôi săn sóc cho bạn tôi”. Bà không sợ vẻ bất bình hiện rõ ở ông chồng.
“Tôi còn phải cảnh cáo bà ta mình đang đụng chuyện với ai nữa. Ông quên
con bé đó đã làm gì với con trai mình rồi sao?”

“Tôi vẫn nhớ nhưng có hơi khác dấy. Cả bà cũng thế”.

Bà đặt ly trà xuống. “Theo thời gian trí nhớ trở nên không còn đáng tin cậy
lắm”.

“Nghĩa là tôi đã thành một ông già?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.