LỬA HẬN - Trang 163

CHƯƠNG 7

“D

ậy đi, anh bạn”.

Jean-Del mở mắt và thấy mình trơ trọi trên chiếc giường phụ của nhà
Martin, một họng súng săn đen ngòm hờm sẵn vài phân ngay trước mũi.
Anh nằm yên bất động đưa mắt nhìn dọc theo nòng súng cho đến khi bắt
gặp một ánh mắt giận dữ nhìn chăm vào mình trên một khuôn mặt đầy sẹo.

Người đàn ông đó thấp và gầy với mớ tóc lốm đốm bạc và vô vàn vết sẹo,
điều anh chưa từng thấy trên một con người. Ông như người bị ma nhằn quỉ
nhấm rồi nhả bật ra.

“Ông là ai?”Jean-Del đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy Sable đâu.
Súng của anh nằm dưới nệm nhưng anh không muốn cử động một khi chưa
phân tán được sự chú ý của ông già.

Kẻ tấn công anh cười gằn khinh bỉ, nhấn mạnh thêm vẻ xấu xí dị dạng của
mình. “Ta là quỉ dữ, hẳn anh nghĩ vậy phải không, anh bạn?” Giọng ông
nghe thảm đạm. “Ta không đẹp đẽ gì, đúng không?”

“Đẹp ư, ồ, không”. Lạy Chúa, anh sắp bị một kẻ điên bắn vào giữa mặt, còn
Sable không biết đang ở đâu? “Nhưng trông ông khó có thể là kẻ giết
người”.

“Ta có thể đấy”. Ông lão hất nòng súng lên một chút. “Dậy ngay đi”.

Sable đi vòng qua ông ta, mang theo một xấp quần áo đã gấp gọn gàng.
Nàng bận một chiếc áo sơ mi vải hoa và chiếc quần jean rộng thùng thình,
tóc bím ngược sau gáy. Thay vì sợ hãi, nàng nhìn người đàn ông đầy sẹo
với vẻ bực bội, vẻ coi đó như một sự quấy rầy vụn vặt không đáng bận tâm.
“Cha làm gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.