LỬA HẬN - Trang 165

thể nghe kịp, nhưng có đôi lần anh nghe họ nhắc đến một người nào đó tên
là Billy.

“Cưng ơi” Bà Colette thúc khỷu tay vào nàng khi nhìn thấy anh rồi mỉm
cười nhìn anh và nói, “Hãy nhìn xem chàng trai chưa bị bắn bay đầu nào”.

Anh liếc nhìn ông già Remy. “Vâng, cháu thật may mắn”.

“Thưởng cho anh vì đã sống sót được qua tay cha của Isabel đấy”. Bà đưa
chiếc xẻng múc cho Sable rồi rót đầy một ca nước từ chiếc bình móp méo
lốm đốm và mang đến cho anh.

“Đây, nó sẽ mở mắt cho anh trên con đường sắp tới”.

“Cảm ơn bà”. Anh uống một hơi và nhắm mắt lại, thưởng thức vị cay nồng
của rễ rau diếp xoăn lan tỏa rửa sạch đi bao mạng nhện trong đầu. “Ôi, lạy
Chúa, bà hãy ly dị lão Martin về sống với cháu đi”. Bà lão cười khúc khích
như con gái. “May cho anh ta là tín đồ Công giáo đấy, cưng ơi, không thì ta
đã bỏ nhà theo anh rồi. Ngồi xuống đi - có bánh mì nóng, đồ nướng và
bánh yến mạch đây”.

Anh ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện lão Remy đang đưa tay ra hiệu
cho Sable đến bên. Sable đem thêm thức ăn tới đặt lên bàn và bắt đầu cuộc
trao đổi với Remy, vẫn bằng ngôn ngữ của họ, với tốc độ mà anh không sao
bắt kịp. Lão Martin khịt mũi đôi lần, diễn tả bằng điệu bộ, thốt ra vài từ rồi
đưa hai tay lên.

Khi có một khoảng dừng, Jean-Del khẽ chạm tay Sable. “Ông ấy vẫn khó
chịu về anh hả?”

“Về anh, về mọi người”. Nàng tỳ tay lên trán trong một thoáng. “Cha nghĩ
em phải rời khỏi nơi đó về sống với gia đình, ông ấy không tin có kẻ nào đó
đã bắn em. Ông ấy nghĩ chúng sắn đuổi anh bởi vì anh là cớm”.

Nhưng đó hẳn không phải là tất cả những gì Remy và Sable đã nói. Chắc
chắn anh đã nghe những từ như “comme un fils à moi”, “son meilleur ami”,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.