LỬA HẬN - Trang 193

“Không hẳn thế đâu”. Khi nàng đưa mắt nhìn với vẻ nghi ngờ, anh quyết
định thay chủ đề câu chuyện. “Hai người đã làm gì khi anh đi vậy?”

“Em nhìn ra hồ và cầu cho anh đừng lấy đi mất chiếc thuyền của nó. Hilaire
lục lọi khắp nhà. Nó nghĩ bạn anh có cái bồn tắm thật đẹp”. Nàng xếp chiếc
túi rỗng và chuyển sang chiếc khác. “Bọn em nghe đài nữa. Hiển nhiên bây
giờ em là kẻ bị tình nghi trong vụ mất tích của anh”. Nàng thảy một gói gạo
lên bàn. “Vậy đấy, nếu anh muốn biết”.

Vậy là nàng đã biết, và không lạ gì ánh mắt của Hilaire nhìn anh như một
kẻ khốn kiếp và Sable lạnh lùng như nghiến nát người anh. “Anh cũng đã
nghe rồi. Anh sẽ lo chuyện đó”.

“Em không tin”. Nàng dập bình cà phê lên mặt bàn. “Em không yêu cầu
anh chạy theo em. Anh biến đi là hoàn toàn tự nguyện. Sao anh không báo
cáo hết mọi chuyện cảnh sát các anh đã làm khiến họ bung ra săn lùng
người ta như vậy?”

“Anh không thể”. Anh đến bên và đặt tay lên vai nàng. “Bình tĩnh nào, điều
ấy chẳng có nghĩa gì đâu”.

“Sao lại phải bình tĩnh chứ?” Nàng ngưng sắp đồ và gạt tay anh ra. “Cuộc
đời anh không bị dập vùi tơi tả, Jean-Del. Trái hẳn với em”.

Nàng không nói ra mấy chữ “lại một lần nữa” nhưng chúng lơ lửng giữa
hai người. Anh có cảm giác nàng đang gắn tình huống hiện tại với những gì
đã xảy ra vào buổi tối vũ hội mười năm về trước, nhưng tại sao? Việc họ
chia tay có liên quan gì với lệnh bắt khẩn cấp này chứ?

Thêm một điều nữa bổ sung vào danh sách những việc họ cần giải quyết
trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. “Người ta sẽ không bắt em
đâu. Anh sẽ cho họ biết sự thực”.

Điều đó khiến nàng bật cười - lần này là tiếng cười đắng cay và chua chát.
“Sự thực đã từng được lắng nghe và tin tưởng sao?” Nàng không chờ đợi
câu trả lời mà vụt quay người lại phía anh. “Em phải đi tắm đây”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.