LỬA HẬN - Trang 231

hương vị cà phê và thuốc lá. Ông chẳng ước gì hơn là có thể đưa tay chộp
lấy mái tóc nâu cắt ngắn của cô và lôi cô ra khỏi chiếc bàn.

Cảm nhận được điều đó, ông đứng lên và vớ lấy chiếc áo khoác của mình.
“Tôi có vài nơi phải đi. Tôi đưa cô ra xe nhé”.

“Khốn kiếp”. Cô dợm bước lùi lại. “Ông biết anh ấy đang ở đâu”.

Cô ta mới nhạy cảm làm sao. Ông lục tìm chùm chìa khóa. “Tôi đã nói tôi
sẽ lo cho nó”.

Cô chắn ngang đường ra cửa. “Jean-Del đang ở đâu?”

“Về nhà ngủ chút đi”. Đầu ông bật sang bên khi nắm tay nhỏ bé của cô
chạm tới mũi ông khiến nó như muốn vỡ. Ông chụp được cú đấm thứ hai,
bẻ quặt tay đẩy cô đến sát tường và ghì cô vào đấy.

Đây không phải việc ông muốn, nhưng là việc phải làm. “Tôi có thể đẩy cô
xuống địa vị một con ở vì chuyện này đấy”.

Cô gằn giọng tức tối. “Đồ cạo giấy”.

Sự chán nản và những giọt máu nhỏ ra từ mũi buộc ông phải thả tay cô ra.
Cô quay người đứng tựa vào tường.

“Chúc đi thành công”. Cô đưa tay quệt ngang một vết đỏ trên xương gò má.
“Có thể ông sẽ còn cho tôi thấy thế này lần nữa, một khi nào đó”.

“Terri...”

Cô lắc đầu. “Chắc tôi cũng phải ẩn vào đâu đó thôi. Hẹn gặp lại, Cort”.

Ổng chưa kịp nói gì khi cô giật mạnh đấm cửa và bay khỏi phòng.

***

Sable nghe điện thoại reo nhưng không buồn nhúc nhích. Nàng nghĩ chắc
mình không dậy nổi dầu có muốn đi nữa - sau lần vừa rồi không biết anh ấy
có chịu bỏ vụ còng tay cho mình chưa - nhưng khi coi lại nàng thấy tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.