LỬA HẬN - Trang 6

đã biết cô ta. Thậm chí như họ đã từng gặp nhau trước đó, tuy không chắc
lắm. Và đấy cũng không phải là cảm giác dễ chịu duy nhất nơi anh, vào lúc
ấy.

Cô gái nhận thấy cái nhìn của anh và thận trọng bước lùi lại.

“Khoan đã”. Lo sợ cô gái biến mất, anh loạng choạng chạy vội ven bờ đầm
hướng về phía cô, mặt mũi vẫn vấy lem bùn đất. “Cứt thật, đợi tôi với! Làm
ơn giúp tôi”.

“Cậu nhóc bị lạc hả?”

Huấn luyện viên Lewis cũng thường gọi anh là nhóc. “Cậu chẳng bao giờ
có thể thành một tiền vệ đâu, nhóc. Điều tốt nhất cậu có thể làm cho dội
bóng là vớ lấy một con lừa trắng Creole

[1]

dễ thương nào đó và biến khỏi

nơi này”.

Anh sẩy chân và đập đầu vào một cành cây thấp xỉa ngang.

“Mẹ kiếp!” Anh đưa tay ôm đầu, cảm thấy nó sắp vỡ đôi, vừa chong mắt
nhìn cô. “Cô đang nghĩ cái quái gì thế?”

Cô xoay người, chuyển tay cầm chiếc bẫy tôm. “Tôi nghĩ mẹ cậu phải dùng
cả đống xà phòng mới rửa sạch miệng cho cậu được. Tạm biệt”.

“Ôi, đừng đi”. Anh đưa tay lên, rồi lại buông thõng xuống. “Xin lỗi, tôi xin
lỗi. Hôm nay thực là ngày xui xẻo của tôi”.

“Vậy hãy nói đi”, Cô nhìn anh dò hỏi, chân mày hơi hạ xuống. “Cậu từ đâu
đến?”

Giọng thánh thót ngồ ngộ khiến anh chăm chú nhìn cô lần nữa. Phải chăng
cô là người Cajun? Mẹ anh từng nói người Cajun đều dốt nát, vô dụng và
sẵn sàng cuỗm ngay mọi thứ không được cất giữ. Nhưng cô gái này trông
không có vẻ ngu ngốc hay gian xảo, chỉ nghèo thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.