LỬA HÒA BÌNH - Trang 110

Thông ngồi xuống chiếc ghế trước bàn của Nhàn và cúi đầu im lặng. Nhàn
ngồi xuống, nhìn người khách, bối rối trước thái độ kỳ lạ của anh ta.
- Ông có tin gì của gia đình bên nhà không? - Nhàn dè dặt lên tiếng. -
Chúng tôi hy vọng bà và các cháu sẽ được phỏng vấn trong năm nay.
Người khách từ từ ngẩng đầu lên, vẫn với vẻ buồn trên mặt, và nói chậm
chạp:
- Tôi tới đây để xin cô lại hồ sơ bảo lãnh.
- Tại sao vậy? - Nhàn ngạc nhiên hỏi.
Thông khẽ lắc đầu, nén một tiếng thở dài, trả lời:
- Họ không cần bảo lãnh nữa.
- Ồ, vì sao vậy? - Nhàn càng ngạc nhiên.
Thông không trả lời, và lại cúi đầu, chớp mắt vài cái, đôi môi mím lại trên
gương mặt cương nghị. Nhàn đoán có chuyện gì quan trọng nên không
dám nói gì thêm. Khi Thông ngước lên nhìn Nhàn, đôi mắt anh ta đỏ và
rơm rớm ướt. Nhàn nói nhỏ vừa đủ cho Thông nghe:
- Chúng tôi sẽ trả lại hồ sơ cho ông cùng với một phần lệ phí.
- Không. Xin cô giữ lại tiền.
- Ông Thông, ông có thể cho tôi biết có chuyện gì không?
Thông nhìn vào mắt Nhàn ngập ngừng:
- Có lẽ tôi cũng cần nói với cô... nhưng ở một nơi thích hợp hơn...
- Hay mời ông tới nhà tôi... sau giờ làm việc? - Nhàn buột miệng nhanh
nhẩu.
Nhàn đề nghị như vậy vì trước đây Thông đã đến nhà Nhàn vài lần để đưa
các giấy tờ cần gấp và hai người coi nhau như bạn, tuy không thân. Vũ
Quang Thông cùng xấp xỉ tuổi Nhàn, cựu trung úy Hải Quân, đã theo tàu di
tản ngày 30-4-1975 không kịp về đón vợ và hai con. Nay là một kỹ sư điện
tử, một người thương nhớ vợ con đặc biệt trong những người khách của
Nhàn.
- Tôi vừa được tin hôm qua. Chờ đợi lâu quá, vợ tôi đã đưa hai đứa nhỏ đi
vượt biên. Tàu chìm vì gặp bão, chỉ có vài người sống sót.
Nói xong, Thông ngồi ôm đầu bất động như một pho tượng trong phòng
khánh nhà Nhàn. Cô hiểu vì sao Thông không muốn nói ra những lời ấy tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.