LỬA HÒA BÌNH - Trang 113

Đông, đồ ăn Á Đông, và dĩ nhiên, đàn bà Á Đông. Nhàn không biết rõ lý
do hai lần ly dị của Tom nhưng nghĩ một người vợ Á Đông có thể sống với
anh ta lâu dài.
Tom không bao giờ nhắc lại lời tỏ tình và thỉnh thoảng vẫn mời Nhàn đi
ăn. Nhàn miễn cưỡng nhận lời nhưng nghĩ rằng tình trạng này nên chấm
dứt. Và có vài lý do khác khiến Nhàn nghĩ đên thay đổi. Cô đã học xong
luật và nhập quốc tịch Mỹ, đồng thời công việc ở văn phòng luật sư ngày
càng trở nên nặng nề, không thích hợp với bản tính chân thật của Nhàn.
Nhàn thấy đã đến lúc phải làm một sự lựa chọn: nhận làm vợ Tom và quên
chuyện Việt Nam, hay giã từ văn phòng luật sư và trở thành một công chức
của Sở Xã hội mà công việc là giúp đỡ người tị nạn. Nhàn đã đủ điều kiện
để xin việc này và có nhiều triển vọng được tuyển dụng.
Một hôm Nhàn gọi cho Thông:
- Tôi có một việc quan trọng muốn hỏi ý kiến anh.
- Việc gì vậy?
- Không thể nói trong điện thoại.
- Hay là Thứ Bảy này mời cô tới nhà tôi. Tôi sẽ nấu phở đãi cô ăn trưa.
Nhà Thông là một condo nhìn ra một chiếc hồ nên thơ tại thành phố Lake
Forest. Thông đã nấu xong phở khi Nhàn đến. Anh vừa dọn phở ra vừa
nói:
- Mời cô thưởng thức phở của tôi đã rồi mới có thể nói chuyện quan trọng
sau.
Họ vừa ăn vừa nói về cách nấu phở. Ăn xong, Thông bưng ra hai tách trà
nóng và nói:
- Nghe cô nói có việc quan trọng muốn hỏi ý kiến, tôi đâm lo. Chuyện của
mình còn tối mò, biết chỉ đường cho ai?
Nhàn cầm tách trà lên uống và đứng dậy nói:
- Có lẽ tôi cũng không nên hỏi anh nữa. Không phải vì không cần ý kiến
của anh mà vì có lẽ cũng chẳng có gì quan trọng. Từ lâu rồi, tôi không còn
thấy có chuyện gì quan trọng. Có gì còn là quan trọng đối với những mảnh
đời đã tan nát?
Nhàn đi lại đứng bên cửa sổ, nhìn ra chiếc hồ có những con vịt trời đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.