LỬA HÒA BÌNH - Trang 56

Anh công an cười:
- Bến Tre hay bến Mã Lai? Giấu em làm gì. Chị ấy đi được thì mừng cho
gia đình. Khi nào có điện thì cho em hay để em báo cáo.
Nhàn im lặng vì thấy không nên nói gì thêm. Anh công an đã tỏ ra biết
điều thì còn nói dối làm gì, và Nhàn cũng chẳng mong gì hơn. Công an bây
giờ rất dễ thương, và được gọi là "công an nhân dân" cũng không đến nỗi
khôi hài. Họ rất thân thiện với nhân dân, nhất là nhân dân đi vượt biên.
Một món quà nhỏ của những người này từ nước ngoài gửi về cũng bằng
mấy tháng lương nhà nước. Nhàn đã định sau khi Nhã và mọi người đã tới
nơi an toàn, sẽ cho Tấn một ít đồ của em để lại trước khi giao nhà cho công
an và dọn tới ở với Thái. Nhưng bây giờ phải im lặng chờ đợi.
Thời gian đợi tin là một hình phạt ác nghiệt cho thần kinh của những người
ở lại. Đêm ngày ngong ngóng mong tin. Mặt trời lên là bắt đầu chờ đợi
người đưa thư còn hơn là chờ đợi người tình, và tim đập thình thịch khi
thấy bóng anh ta xuất hiện ở đầu ngõ. Anh ta dừng lại trước nhà, tim càng
đập mạnh hơn. Nhưng không, chỉ là để phát một lá thư thường rồi vô tình
bước đi. Thất vọng, và lại trông đợi ngày mai. Nhưng đêm tối sẽ hiện ra
những ác mộng không có cách nào trốn thoát, với những thảm kịch xảy ra
ngoài biển khơi. Tàu chìm vì bị công an biên phòng bắn, dông bão, hải
tặc... hay ít hãi hùng nhất là bị bắt lại và đang bị giam tại một nơi nào đó...
Cứ chờ đợi như thế cho đến bao giờ nhận được một bức điện. Người ta sẽ
rú lên như trúng số độc đắc, và có thể ôm hôn người đưa thư kèm theo với
tiền thưởng rộng rãi. Thế giới bỗng trở nên huy hoàng và ngào ngạt hương
hoa.
Nhưng, nếu bức điện không bao giờ đến? Người ta sẽ héo mòn và chết khô
như cây cỏ trong mùa hạn hán. Thế giới sẽ u buồn, sầu thảm vĩnh viễn. Sẽ
không bao giờ còn có bình minh với tiếng chim. Và, sẽ ghét luôn cả người
đưa thư.
Nhàn đã bắt đầu chờ đợi sau khi Nhã đi được một tuần - thời gian đủ để
biết không bị bắt lại. Mỗi buổi sáng, trước khi đi làm cô đều dặn Lisa canh
chừng người đưa thư và nhớ cho ông ta tiền thưởng nếu có điện tín. Mỗi
buổi chiều, khi đi làm về Nhàn đều hỏi con: "Có điện tín không, con?" Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.