LỬA HÒA BÌNH - Trang 9

như lạc vào một ốc đảo an bình giữa một sa mạc nóng bỏng, và nó có thể
bùng nổ, cháy đỏ bất cứ lúc nào. Cô cúi nhìn ba đứa bé và tự hỏi rồi số
phận chúng sẽ ra sao.
Mệt lả và đói, ba đứa bé nằm lăn ra ngủ trên bải cỏ bên cạnh mẹ chúng. Ba
đứa trẻ, ba màu da. Chúng nắm tay nhau như cùng buộc chung vào một
định mệnh. Ngồi bên cạnh chúng, Nhàn chưa quyết định sẽ phải làm gì.
Cô đưa chúng về đây vì không còn biết đi đâu.
- Ai ở đây giờ này?
Nhàn giật bắn người, ngước mắt nhìn toán Nhân Dân Tự Vệ vừa từ đâu
xuất hiện trước mặt. Dưới ánh trăng, họ xúm lại nhìn mấy mẹ con Nhàn
với vẻ tò mò hơn là đe dọa. Toán tự vệ gồm bốn người, hai người có súng,
hai người kia cầm đèn bấm và gậy. Một ý nghĩ kỳ dị thoáng qua óc Nhàn
khi cô nhớ tới cảnh hàng ngàn quân với xe tăng đại bác đã chen nhau rút
chạy. Nhưng Nhàn cảm thấy chán chường hơn là hài hước. Bỗng, người
lớn tuổi nhất trong nhóm, tay cầm khẩu carbine, kêu lên như vừa khám phá
ra điều gì quan trọng:
- Trời đất! Cô Tư Nhàn đây mà. Đúng không?
Nhàn nhìn anh Nhân Dân Tự Vệ, gật đầu:
- Vâng, tôi đây. Còn anh là anh Sáu, phải không?
Anh Sáu hãnh diện, toét miệng cười, phô ra một chiếc răng vàng ở cửa hàm
trên:
- Dữ hôn, có đến chục năm rồi! Y đưa tay không cầm súng chỉ mấy đứa bé
- Cái gì đây?
- Người ta. - Nhàn trả lời.
- Biết rồi, người ta... nhưng...
Anh Sáu Răng Vàng ngập ngừng. Nhàn biết anh ta thắc mắc về màu da của
ba đứa bé nên gạt đi:
- Ba má tôi mạnh giỏi cả, hả anh Sáu?
- Ông bà Hai vẫn bình thường. Nhưng sao cô đi lâu quá vậy không về?
- Thì bây giờ tôi trở về đây!
- Cô ở ngoài Trung chạy về hả?
Nhàn gật đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.