LỬA THẦN XỨ OLYMPUS - Trang 166

Pegasus vẫn bị buộc vào xe ngựa. Nó hí lên khe khẽ và cố quay lại nhìn

Emily.

“Chào buổi sáng, Pegs.” Emily nói nhỏ.

“Người đẹp ngủ trong rừng đã thức dậy rồi đây.” Bố cô nói.
Steve và Joel chui ra từ một cái lỗ hổng trên hàng rào cao vòng quanh

khu công trình. Khi họ tới, Pegasus hí lên.

“Nó ngửi thấy mùi đường.” Joel nói. Cậu nhìn sang thần Diana. “Cháu

đoán là bà cũng cần một ít. Chúng cháu có rất nhiều cho cả hai vị đây ạ.”

“Và có thêm vài thứ cho cái chân của con đây.” Bố Emily nói khi ông đặt

cái túi xuống đất. Ông đặt tay lên trán cô: “Con đã hạ sốt một chút, nhưng
không nhiều.”

“Con cảm thấy thế nào?”
“Cũng không tệ lắm ạ.” Emily nói dối. Sự thật là cô cảm thấy rất kinh

khủng. Đầu cô nhức như bủa bổ, cơ thể đau nhói còn chân cô co giật từng
cơn như nhịp đập của trái tim vậy.

“Hôm nay con đỡ rồi. Con hy vọng là mình thoát ra khỏi New York

trước khi bọn Nirad lại tìm thấy.”

“Chúng ta sẽ thoát được mà.” Cha cô nói. “Giờ thì chúng ta có bánh mì

tươi và phô mai kem, Thần Diana, bà và Pegasus có thể ăn ngũ cốc nữa.”

“Mọi người nhìn này,” Joel vừa nói vừa thò tay vào lục lọi trong chiếc

túi giấy, “chúng ta lên trang nhất của tất cả các báo này” cậu đưa tờ báo cho
Emily. “Cậu xem cái tít trên trang nhất đi. TUẤN MÃ BIẾT BAY LÀ TIN
VỊT! Cậu có tin được không? Nửa triệu người đã thấy chúng ta bay lên ở
Đại Lộ số 5 và bọn họ xem đó là một trò bịp bợm!”

Emily nhìn vào hình ảnh mờ mờ về cuộc đào thoát của họ. Hình ảnh

giống như được chụp điện thoại và được phóng to lên để thấy rõ từng chi
tiết. Cô có thể nhận ra Pegasus với đôi cánh màu trắng to lớn của nó.
Nhưng cô không nhận ra mình và cũng không thấy mặt Joel.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.