LỬA TRONG THÀNH PHỐ SẨM TỐI - Trang 134

NÓI CHUYỆN VỚI LIN-ĐA

Sau cuộc điều tra, đã hai ngày đằng đẵng trôi qua mà tôi vẫn không sao

tìm được lúc thích hợp để đưa trả Lin-đa hai chiếc cặp tóc. Vì sự cần thiết
phải bí mật nên tôi không muốn trả cặp tóc trước mặt mọi người. Mà sự
việc lại dường như là cố ý: không lúc nào bắt gặp Lin-đa đứng một mình
mà không có các bạn gái.

Thế là tôi liền quyết định đi học sớm hơn một chút và chọn con đường

chắc chắn thế nào cũng gặp Lin-đa.

Việc đó có vẻ là tình cờ, vậy mà Lin-đa lại vẫn cứ hỏi.
- Bạn chờ tôi đấy à?
Tôi rút ở trong túi ra hai chiếc cặp và trả cô bé:
- Tôi muốn trả cặp tóc cho bạn.
- Vì thế mà bạn phải đứng chờ đấy à?
Cô bé ra câu hỏi làm tôi thật khó trả lời. Thế là tôi không đáp lại mà chỉ

thở phì phì.

- Bạn có thể đưa trả tôi ở trường cũng được chứ sao, - Lin-đa nói.
- Tại vì thế này, - tôi bắt đầu giải thích, - ở đó lúc nào cũng có bọn con

gái khác đứng cùng với bạn. Ai biết được chúng sẽ nghĩ gì.

- Bạn nghĩ rằng chúng nó có thể nghĩ gì?
Lại một câu hỏi nữa tôi chưa trả lời được Lin-đa, tôi lại phì phì thở, vẻ

khó chịu.

- Không được khó chịu, - Lin-đa nói.
- Tôi hoàn toàn không khó chịu.
- Không phải, đúng là bạn có khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.