LỬA TRONG THÀNH PHỐ SẨM TỐI - Trang 154

Tôi khoác áo bành tô và cầm lấy đôi găng tay của bố tôi. Đôi găng tay

còn mới nguyên và được đan pha màu kiểu rất đẹp. Tôi đang định chạy ra
ngoài sân thì sực nhớ trong kho có hai quả trứng con gà Cư-ca mới đẻ. Tôi
bỏ vào mỗi chiếc găng một quả trứng.

Đô-rít đang đứng giữa sân cho chim bồ câu ăn.
- Cù cù, cù cù! - Đô-rít gọi chim, giọng lanh lảnh.
Một tay nó cầm bánh mì, còn tay kia bẻ vụn bánh ném xuống tuyết:
- Cù cù, cù cù!
Chim bồ câu nhìn về phía nó. Nhưng không hiểu sao chúng không bay

lại được nhỉ? Gần đấy làm gì có lính Đức mà chúng sợ bị cấm nhặt vụn
bánh ở trên tuyết?

- Cù cù, cù cù!
Tôi nhìn những con chim xúm quanh chân Đô-rít rồi đi ra cổng.
Và bỗng nhiên tôi trông thấy đôi mắt. Đôi mắt đói khát và rất mệt mỏi.
Đó là đôi mắt của một anh tù binh đi đến sát hàng rào và đứng nhìn Đô-

rít cho chim ăn. Và quả thật tôi có cảm giác trên khuôn mặt của anh ta
không có gì khác ngoài đôi mắt ấy. Không chút đắn đo, tôi đi thẳng đến chỗ
anh tù binh đó và đưa qua hàng rào cho anh đôi găng tay của cha tôi.

- Cẩn thận đấy, - tôi nói bằng tiếng Nga. - Ở trong đó còn có trứng.
Hóa ra đó lại là một người đàn ông đứng tuổi. Ông nhận đôi găng tay của

tôi và nhìn chăm chú vào tôi. Nhưng giờ đây ánh mắt của ông đã dịu
xuống.

- Cảm ơn con, - ông nói.
Người tù binh còn cứ nhìn tôi mãi. Và lúc ấy tôi nghĩ: tại sao ông cứ

nhìn tôi mãi như vậy nhỉ? Có lẽ ở nhà ông cũng có một đứa con trai trạc
như tôi… Có lẽ vì vậy…

Tôi đã định quay lưng đi khỏi hàng rào thì ông lại bảo:
- Hãy đợi chút!
Ông thò tay vào trong ngực áo lấy ra một sợi dây lập lắc tự làm lấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.