LỬA TRONG THÀNH PHỐ SẨM TỐI - Trang 161

MỐI NGHI NGỜ

Trong chương “Trường trung học” tôi đã nói rằng ngồi cùng bàn với Ma-

đi-xơ Xa-lu-ê-vê là một cậu học sinh ở trường tiểu học số 1 lên. Giờ đây dù
muốn hay không muốn tôi cũng phải nói tỉ mỉ về cậu ta. Bởi vì chính cậu ta
chứ không phải ai khác đã buộc tội tôi một cách ghê gớm trước cả lớp. Bây
giờ tôi sẽ kể diễn biến sự việc.

Tất cả bắt đầu từ một chuyện vặt. Cậu A-rơ-vi - tức là cậu bạn ngồi cùng

bàn với Ma-đi-xơ - đến giờ nghỉ giải lao đã len ra khỏi lớp và vô tình giẫm
vào gót chân tôi, thế là chiếc giày của tôi bị tuột ra khỏi chân. Cách đây ít
lâu tôi có nhận được một phiếu mua giày ở trường. Mẹ tôi liền mua cho tôi
một đôi giày rộng hơn một chút: chả là vì tôi chóng lớn lắm. Thế là đến khi
chiếc giày của tôi tuột ra khỏi chân thì lộ ra ngay chiếc tất cũ của tôi mạng
chi chít. Hiện giờ nhà tôi không còn chỉ đồng màu thành thử bà tôi gặp chỉ
nào thì mạng chỉ ấy. Chắc hẳn tất cả đều trông thấy chiếc tất mạng này.

Và Lin-đa cũng vậy.
- Đi thì phải nhìn chứ, - tôi nói với A-rơ-vi.
- Còn cậu thì đừng có quẩn chân người ta, - cậu ta đáp lại.
Đối với một cậu con trai yếu đuối như A-rơ-vi thì câu trả lời ấy quả là

quá sống sượng và tự tin.

Không phải tìm đâu ra nguyên do cái lòng tự tin ấy của nó - thằng Ma-

đi-xơ Xa-lu-vê-ê đang đứng ngay sau lưng nó đấy. Mà Ma-đi-xơ là chàng
trai khỏe nhất lớp tôi, chắc chắn sẽ không cho phép ai bắt nạt đứa bạn ngồi
cùng bàn.

Tôi thò chân ra đằng sau xỏ vào giày.
- Ít ra cậu cũng phải xin lỗi chứ, - tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.