LỬA TRONG THÀNH PHỐ SẨM TỐI - Trang 197

Cần phải tìm một nơi thích hợp và chúng tôi đi tìm nơi đó. Chúng tôi đi

suốt dọc ngang thành phố. Tôi nói:

- Để phát tín hiệu nổi dậy vào cái đêm I-u-rép ấy, người ta đã đốt ngôi

nhà trên đồi cao.

Ô-lép sợ hãi:
- Chúng mình không thể đốt nhà được.
Tất nhiên tôi không có ý nghĩ là tôi và Ô-lép sẽ đốt nhà. Cuộc chiến

tranh cũng đã thiêu hủy đủ lắm rồi. Tôi đề nghị:

- À này, liệu ta có nên đốt lửa ở chỗ có di tích cối xay cổ không nhỉ?
Tôi chợt nhớ ra ở ngoại ô thành phố chúng tôi có một cái gò không lớn

lắm mà ở trên đó thay cho ngôi nhà lại có di tích một chiếc cối xay cổ. Đã
có lần sét đánh cối xay này. Bây giờ ở đó không có cánh quạt và cũng
chẳng có mái. Đứng ở nơi đây, như từ một chiếc chồi quan sát, có thể thấy
được cảnh đẹp của vùng ngoại ô.

Ô-lép đập tay vào trán.
- Thế mà mình lại không nghĩ ra ngay nhỉ!
Di tích cối xay cổ là một nơi rất tốt, rất chắc chắn để có thể đốt lửa trong

đêm I-u-rép. Chúng tôi thuộc khu di tích này, như thuộc lòng bàn tay.
Nhưng có hai vấn đề làm chúng tôi không thú vị lắm. Thứ nhất, là ở gần
cối xay có những chiếc lều tù binh, do đó đội lính gác sẽ phát hiện ra chúng
tôi ngay khi đốt lửa. Thứ hai, là xung quanh cối xay rất trống trải. Như vậy
có nghĩa là việc đưa chất cháy lên đấy muốn không gây nên một sự chú ý
nào sẽ rất khó khăn. Tôi nói với Ô-lép:

- Nếu chúng ta mang củi cành qua bãi trống thì thế nào cũng đập ngay

vào mắt bọn chúng. Và đến khi lửa bốc lên, thế nào cũng lộ.

Nhưng Ô-lép lại có ý nghĩ khác:
- Việc gì chúng ta phải đem củi cành: chúng ta có hẳn một thùng thuốc

đạn lấy ở hầm ngầm về. Nó sẽ cháy tốt phải biết.

Sự thật vẫn là sự thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.