LỬA TRONG THÀNH PHỐ SẨM TỐI - Trang 39

VA CHẠM VỚI GUI-ĐÔ

Một lần đang đi đến nhà Ô-lép tôi bất ngờ gặp Gui-đô ở ngoài phố. Gui-

đô là đứa con trai học cùng lớp với chúng tôi. Tôi và nó không chơi với
nhau, nhưng giờ đây chúng tôi vẫn dừng lại, bởi dù sao tôi và nó cũng đã
biết nhau năm năm rồi, và từ mùa xuân đến giờ không gặp nhau.

Gui-đô hỏi:
- Cậu có nghe nói nay mai sẽ bắt đầu học không?
Không, tôi không nghe nói gì đến chuyện đó. Chả là vì sau khi bọn Đức

đến đây, trường chúng tôi bị dùng làm bệnh viện quân y. Giờ đây dưới tán
lá những cây tùng mà trước kia chúng tôi thường dạo chơi vào giờ giải lao
ở sân trường, bọn Đức bị thương đang đi đi lại lại – đứa thì băng tay, đứa
thì đi nạng. Chúng đi dạo, hít thở không khí trong lành tự nhiên như ở nhà,
còn chúng tôi không biết đến bao giờ mới được trở lại trường tiếp tục học
tập, hay là cứ coi như học thế là đủ rồi. Bởi vì dân nô lệ thì cần gì nhiều
kiến thức! Đọc được tờ báo “E-e-xti-xư-na”

[13]

là đủ. Thế mà Gui-đô lại

nói là nay mai sẽ bắt đầu học ở trường.

- Hay đấy, - tôi hỏi, - vậy bọn Đức sẽ chữa chạy các vết thương ở đâu?

Bệnh viện sẽ chuyển đi nơi khác hay sao?

- Ồ, - Gui-đô bỗng nói trịnh trọng, - dù thế nào chăng nữa thì người Đức

cũng vẫn xứng đáng được nghỉ ngơi. Và bệnh viện hoàn toàn không phải
chuyển đi đâu đâu, mà là người ta sẽ dời trường chúng ta đi nơi khác.

Nó nói rằng hai trường tiểu học và trung học của thành phố sẽ học chung

một địa điểm tại ngôi nhà của trường tiểu học số một.

Tôi ngạc nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.