LỬA TRONG THÀNH PHỐ SẨM TỐI - Trang 47

Tôi cảm thấy giờ đây mọi chuyện với chúng tôi như trứng treo đầu đẳng.

Người đàn ông - tất nhiên có thể là như vậy. Nhưng tại sao chúng lại hỏi:
đàn ông hay đàn bà? Hẳn rằng chúng đang theo dõi một người đàn bà. Và
chúng đã bị mất hút bà ta, hay nói khác đi là chúng chạy đến không kịp. Ô-
lép đã phán đoán đúng như vậy.

- Đàn bà, - cậu ta đáp.
- Mụ ta chạy về hướng nào?
- Kia. - Ô-lép khoát tay đại khái dọc theo phố. - Đâu về phía kia thì phải.

Hình như bà ta rẽ vào chỗ ngôi nhà màu vàng.

Chúng tôi biết chắc chắn không có ai rẽ vào ngôi nhà màu vàng ấy cả.
- Chạy tiếp, - tên cảnh sát quát bằng tiếng Đức.
Chúng chạy tiếp. Chúng tôi còn nghe thấy tiếng chúng quát ở gần ngôi

nhà màu vàng:

- Đứng lại! Ai đó?
Cần nói thêm một chút. Ngôi nhà màu vàng ấy có bờ tường rất cao. Gần

như là chúng tôi đã dẫn cuộc rượt đuổi vào ngõ cụt. Nhất định bọn chúng
sẽ khám xét ngôi nhà. Mà ai ở trong ngôi nhà ấy cơ chứ? Đó không phải ai
khác ngoài một mụ già người Đức mà cái năm ba chín do ốm yếu bệnh tật
nên không thể cùng bọn Đức về nước theo tiếng gọi của Hít-le được.

Tim tôi đập loạn xạ. Tôi thấy mặt Ô-lép tái nhợt.
- Mạo hiểm quá, - tôi nói, - cậu thử nghĩ xem nếu bọn chúng biết là ta

đánh lừa thì sẽ ra sao?

- Ở đây có thể liên lụy đến tính mạng, - Ô-lép đáp.
Cậu ta không nói gì hơn nữa.
Thế rồi sau đó những người sống ở căn hộ khác ra đổi ca cho chúng tôi.

Tôi ngủ lại ở nhà Ô-lép. Tôi được sắp xếp sẵn chỗ nằm ngủ ở đi-văng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.