LỬA TRONG THÀNH PHỐ SẨM TỐI - Trang 48

MỘT NGÀI KỲ LẠ

Một buổi sáng chủ nhật có một người lạ mặt đến nhà chúng tôi.
Tôi lại phải ra mở cửa. Đứng bên kia cửa là một người tầm thước, ăn

mặc chỉnh tề. Ông ta nhấc mũ chào và nói:

- Vê-li-ran-đơ.
Tôi hoàn toàn không hiểu ông ta muốn nói gì, nên đáp lại:
- Đây là nhà ông Pi-khơ-lát ạ.
- Rất tốt, - cái “ngài” lạ lùng đó lách vào cửa.
- Ông cần gặp ai? - tôi hỏi.
- Được, được, - lão nói và bắt đầu cởi áo bành tô, - ngoài phố lấm tấm

mưa. Hề… hề…

Quả là một dạng lạ lùng.
May sao, mẹ tôi đã kịp bước ra. Cái lão lạ kỳ đó quay mặt về phía mẹ

tôi, mặt mày rạng rỡ và lại xưng tên:

- Vê-li-ran-đơ.
Mãi đến bây giờ tôi mới biết Vê-li-ran-đơ là họ của cái con người này.
- Ông cần gặp tôi phải không? - mẹ tôi hỏi.
- Vâng, vâng, - lão nói. - Chắc hẳn, nếu tôi không nhầm thì bà là bà Pi-

khơ-lát?

- Vâng, - mẹ tôi đáp. - Pi-khơ-lát là tôi đây. Mời ông vào.
Ngài Vê-li-ran-đơ bước vào phòng khách và ngồi xuống đi-văng.
Kể ra thì tôi có thể sang phòng cha tôi - gần đây phòng của cha tôi có

rộng hơn phòng tôi một chút, - nhưng tôi không muốn để mẹ phải ở lại một
mình với con người lạ lùng này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.