LỬA YÊU THƯƠNG LỬA NGỤC TÙ - Trang 165

Hắn nhìn sững sờ vào các bức tường nứt nẻ của tòa nhà. Năm ngàn điếu

xì-gà đã thành than. Cũng vậy thôi. Nhưng hồi đó, mình tố cáo tên Freiberg
để làm gì? Bổn phận? Vô lý. Bổn phận làm cháy ra tro. Tất cả, một trăm ba
mươi ngàn Marks. Một trận hỏa hoạn nữa, một vài trái hom rơi xuống tòa
nhà của Max Blank, một vài trái trên ngôi vườn và trên tư thất hắn - điều đó
có thể xảy ra ngày mai - và hắn sẽ trở lại tay trắng. Hoặc không phải thế đi
nữa thì tuổi già tới! Càng tệ hại hơn! Nỗi nghi ngờ, mối lo sợ cho tới nay
vẫn chưa làm gì được hắn bỗng chốc kéo cả tới ngồi xổm đó, nhìn trợn
trừng vào mặt hắn. Chúng ngồi lổm ngổm trên đống gạch vụn của cửa hiệu
xì-gà, chúng đi vơ vẩn trên các bức tường xiêu vẹo của nhà báo, chúng
nhăn mặt trân tráo với hắn và giương cả móng vuốt ra đe dọa tương lai. Cái
cổ mập ú và đỏ hồng của hắn ướt đẫm, hắn bước lui không định hướng.
Trong phút chốc hắn không nhìn thấy gì cả mặc dầu đã biết cả rồi mà vẫn
chưa chịu nhìn nhận: rằng phe hắn chẳng bao giờ thắng trận được nữa.

Hắn nói lớn một mình:

- Không! Không, không... vẫn còn có lãnh tự... một phép lạ... mặc dầu

rằng... dĩ nhiên...

Hắn nhìn quanh. Không một bóng người. Không cả người lo chữa lửa.

Selma Neubauer sau cùng rồi cũng nín khóc. Mặt bà ta như sưng lên,

chiếc áo bằng lụa Pháp dính đầy đốm nước mắt trong khi hai bàn tay quá
đầy đặn của bà vẫn còn run.

Neubauer nói với giọng không cả quyết:

- Đêm nay chúng không tới nữa đâu. Cả thành phố đã bốc cháy rồi, chúng

còn chỗ nào để ném bom?

- Nhà của anh, cơ sở thương mại và khu vườn của anh vẫn còn đứng

vững mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.