LUẬN VỀ BIẾU TẶNG - Trang 188

quần, vàng, dù, dép cho phép đi trên đất nóng bỏng, trở lại với anh
trong đời này và đời sau. Đất đai mà anh tặng người khác, và nó sản
xuất mùa màng cho người khác, nhưng thực ra lại làm tăng lợi cho anh
trong đời này và trong đời bên kia và cho các kiếp sau. “Như mặt
trăng mỗi ngày một lớn, đất đai một khi đã tặng sẽ mỗi năm một tăng
thêm (từ mùa này sang mùa khác)

*

” Đất đai sinh ra mùa màng, tô,

thuế, hầm mỏ, súc vật nuôi ngoài đồng. Khi nó được dùng để tặng, nó
làm người tặng và người được tặng

*

giàu thêm lên bằng chính các sản

phẩm nói trên. Tất cả thần học pháp lý-kinh tế phát triển thành các câu
rất hay và nhiều không kể xiết, thành vô số câu thơ, và các bộ luật
cũng như các sử thi nói không dứt về đề tài này

(i)

.

Đất đai, thức ăn, tất cả những gì mà người ta biếu tặng, đều được

nhân cách hoá; đó là những sinh vật mà người ta đối thoại, chúng
tham gia vào hợp đồng. Chúng muốn được biếu tặng. Ngày xưa, đất
nói chuyện với Rama, con trai của Jamadagni; và khi nghe tiếng hát
của đất, Rama tặng tất cả đất cho chính rsi Kaqyapa; đất nói

(i)

bằng

ngôn ngữ của mình, chắc là tối cổ:

Hãy nhận lấy tôi (người được tặng)
Hãy cho tôi (người tặng)
Khi cho tôi anh sẽ lại được tôi

và đất nói thêm, lần này dùng một lối nói Bà la môn hơi nhạt

nhẽo: “trong đời này và trong đời sau, cái gì đã cho thì lại được”. Một
bộ luật rất cổ

*

nói rằng Anna, tức chính là thức ăn hóa thành thần, đọc

to câu thơ sau:

Kẻ nào không tặng tôi cho các thần linh, cho các vong hồn, cho

các tôi tớ và khách của anh ta, mà lại ăn tôi sau khi đã được nấu
nướng, và, trong sự điên cuồng của anh ta, (như vậy) nuốt thuốc độc,
tôi ăn anh ta, làm anh ta chết đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.