chọn cậu có. Chỉ có điều, từ nay không ai mách bảo cho cậu nhiều nữa đâu,
ngoài chính lương tri của cậu.
Lâm lặng thinh, gật đầu. Cậu mở ba-lô, lấy khẩu súng gắn với kính
ngắm, đặt vào ngăn hộp của xe.
— Hãy giữ lại kính ngắm. Nó được phép mang lên máy bay - Nữ điều
phối viên nhắc - Còn khi cậu về đến nhà, người của chúng tôi sẽ chuyển
cho cậu một khẩu súng tương tự. Cậu đã bước lên một thứ bậc mới trong
Fatal Blow. Một vật để tự bảo vệ không bao giờ là vô ích.
— Không cần đâu. cả kính ngắm lẫn súng. Từ đây và về sau, nếu còn
được sống, em sẽ làm tất cả, để không bao giờ phải đụng tay đến những đồ
vật kiểu này.
C/E lái xe, theo đuổi dòng suy nghĩ lặng lẽ. Hồi lâu, chị ta mói nói thành
lời:
— Tôi chưa từng gặp ai như cậu, ngay trong thế giới những người bình
thường như tôi. Thời buổi này, hầu hết đều muốn biến thành kẻ khác.
Quyền lực hơn. Nổi danh hơn. Giàu có hơn. Nhưng cậu thì luôn tranh đấu,
để trở về với con người thật của chính mình.
Ô kính phía bên Lâm hạ xuống hẳn. Những đợt gió ùa vào cabin. Đám
tóc lạnh buốt bay tung. Nhưng cậu vẫn hướng mặt ra ngoài, đón nhận bầu
không khí mát mẻ, tinh sạch, theo những luồng gió mạnh mẽ từ đại dương
thổi tới.
Một cú rẽ ngoặt khéo léo. Chiếc xe dừng lại trước cánh cửa dẫn vào bên
trong sân bay. C/E nhảy xuống, mở cửa cho Lâm, nhắc cậu kiểm tra lại hộ
chiếu và vé máy bay để làm thủ tục hải quan. Chàng trai trẻ sắp khoác ba-lô
lên vai. C/E đưa cho cậu một gói nhỏ bọc giấy nâu:
— Cầm lấy. Lên máy bay rồi mở ra. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, vào
sang năm, khi cậu đến đây học đại học.
Cậu nhìn vào đôi mắt ngưồi phụ nữ trẻ. Cậu bỗng nhận ra mình đang
giao tiếp với một con người. Cậu đã làm quen họ, có những thời khắc đồng
hành, và giờ đây chia tay họ. Nhưng cậu biết, cậu luôn mong gặp lại những
người này trong cuộc sống về sau. Bởi bên dưới vẻ ngoài lạnh lẽo của công
việc, họ là những người kỷ luật và đầy hiểu biết.