cảm. Khắc vào trí nhớ hay sượt qua chẳng để lại tăm tích... Không gương
mặt nào lặp lại gương mặt nào. Cũng như hàng triệu cái tên khác biệt ghi
trên ID, mỗi gương mặt là dấu hiệu để phân biệt một cá nhân nào đó.
Nhưng với một kẻ hời hợt như cậu, dấu hiệu chỉ là dấu hiệu. Chúng luôn
nhiều vô số, chuyển động hỗn loạn và chẳng nghĩa lý gì. Cho đến khi trên
cái phông nền mờ xốp tẻ nhạt ấy, tình cờ nổi rõ lên gương mặt cất giấu sức
mạnh lạ lùng.
Mình phải gặp được cô gái này!
Tựa một beat nhạc dai dẳng, ý nghĩ bắt đầu lặp đi lặp lại. Não cậu rung
lên không sao chịu nổi.
Nhưng bằng cách nào? Ở đâu? Cô ta là ai để có thể lần theo manh mối?
Một lần nữa, góc máy thay đổi. Toàn cảnh sân khấu đấu trường hiện lên.
Trên phông nền chính, nổi rò dòng chữ trắng bạc cách điệu thành những tia
chóp. Làn da mờ ẩm và vết rạn rớm máu. Biểu tượng không thể nhầm lẫn
của show truyền hình thực tế đang đình đám Fatal Blow.
Nhip đập của các mạch máu dưới da chậm hẳn một nhịp. Một điều gì đó
hết sức đơn giản đang diễn ra, không chỉ trên màn hình, mà ngay bên trong
ngôi nhà cậu đang hiện diện. Đơn giản đến mức sự hợp lý của nó trở nên
phi lý, khiến một thói quen như thói quen xem nhẹ mọi việc lâu nay không
thể kham nổi.
Sự chờ đợi căng thẳng của một người đơn độc trong ngôi nhà vắng lặng
rốt cuộc cũng được đáp lại. Camera hướng về toàn bộ khán phòng với
những dãy ghế vòng cung. Gương mặt đặc biệt ngồi ở dãy ghế đầu tiên,
hàng A. Bên phải cô ta la một chiếc ghế trống. Số ghế trắng toát in trên
phần lưng tựa. Ghế số 5.