LUẬT ĐỜI VÀ CHA CON - Trang 154

vất vả, ngày nào cũng phải kẽo kẹt đạp xe mấy chục cây số, không bán hết
lại kẽo kẹt đạp về. Bà vẫn mua gạo cô. Nhưng bây giờ gạo ăn chả hết bao
nhiêu, người ta ăn thức ăn là chính. Chỉ một hai lưng cơm tẻ, cho ruột đỡ
nhớ là được rồi. Một hôm bà chủ động bảo cô gái:
- Bà cho cháu gửi hàng đấy.
Cô gái nhìn bà rưng rưng:
- Thế thì cháu đội ơn bà quá! Cháu sẽ chở ra nhiều nhiều gửi bà, để bán
dần, rồi còn tìm thêm cái gì bán, kiếm đồng rau đồng quà cho cháu ở nhà.
Không hiểu sao hôm nay không thấy cô gái ra. Người mua quen lại đến. Bà
bán hộ được mấy chục cân.
Hôm sau, hôm sau nữa, cô gái vẫn chưa ra. Chỗ gạo gửi, bà đã bán hết
nhẵn. Thì ra cô bị cảm. Khổ thân.
Cầm tiền bà đưa, cô cảm ơn rối rít:
- Cháu biết lấy gì đền ơn bà đấy?
Mấy hôm sau, bà bảo cô:
- Bà bán hàng cho cháu được đấy - Bà không để lộ cho nó biết, ngày xưa bà
cũng từng bán gạo mậu dịch - nhưng người Nhà nước, ăn lương Nhà nước
thời ấy khác chứ - Này bà hỏi thật nhớ. Những lúc vắng khách, cháu cứ để
bà trông hàng, bán hàng. Còn cháu thì giúp bà dọn dẹp, lau chùi nhà cửa…
có được không? Bà sẽ bồi dưỡng tử tế.
Cô bé mừng quá:
- Thế thì cháu đội ơn bà suốt đời. Cháu không lấy tiền của bà đâu. Bà giúp
cháu thế này, coi cháu như con cái trong nhà rồi còn gì.
- Không, bà sẽ bồi dưỡng mỗi lần mười, thôi mười lăm ngàn nhớ…
- Cháu đội ơn bà!
Bà lên gác, lôi ra một mớ quần áo của con dâu:
- Đến đây cháu thay quần áo đi đường bụi bặm ra, mặc quần áo này vào.
Thay ngay đi, để bà dẫn đi các phòng. Cháu xuống đóng cửa vào đã.
Bà dẫn cô gái lên từng phòng, dặn dò tỉ mỉ, từng li từng tí.
Cô gái vâng dạ luôn miệng:
- Cháu làm được mà, bà không phải lo. Nếu không vừa ý, bà cứ việc tống
cháu ra khỏi nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.