LUẬT ĐỜI VÀ CHA CON - Trang 22

nghìn cây số không sao, chỉ có cầm lên thôi mà cũng để vỡ. Ông đúng là
hậu đậu, chỉ quen lên lớp thôi".
Cái nghèo cứ theo gia đình ông mãi, cho tới mấy năm gần đây, cũng là nhờ
trên sáng mắt nhìn ra sự nghiệp đổi mới nào. Mắt ông bỗng tối sầm. Bên
ngực trái tự nhiên nhói một cái. Không ra đau, chỉ nhói một cái nhanh thôi,
mà buốt dọc suốt sống lưng, xuyên tận lên đỉnh đầu. Ông ngồi thần ra một
lúc. Chuông đến thoại chợt reo. Vẫn là tiếng chuông như mọi lần, thế mà
ông giật nảy mình. Đấy là dấu hiệu của tuổi già, hay là hậu quả của cái nhói
bên ngực trái vừa rồi?
Tự dưng ông nhớ tới thằng con trai đầu của người vợ trước quê. Giá mà Lê
Hồi còn…
***
Đi học về, vừa quẳng túi sách vở lên chiếc phản giữa nhà, Hồi đã gọi toáng
lên:
- U ơi, u ơi!
Bà mẹ đang rửa rổ rau lợn dưới cầu ao, nghe tiếng gọi khác thường của con
trai, chột dạ ngừng tay, dỏng tai lên nghe:
- Cái gì mà gọi ầm lên thế?
Linh tính báo cho bà biết có chuyện gì rồi. Quần xắn móng lợn, bà đứng
dậy, rổ rau cắp bên hông. Từ đít rổ một dòng nước tong tỏng vẽ thành một
đường ngoằn ngoèo bên cạnh những nốt chân. Các bước chân cách nhau rất
gần - bước đi gằn của người đàn bà vất vả.
- Mai con đi bộ đội, u ạ!
Anh con trai giọng thản nhiên, như chẳng có chuyện gì quan trọng. Bà mẹ
thì bàng hoàng như một tin dữ. Biết chẳng thể nào khác được, đành vớt vát:
- Con đã khám tuyển đâu mà đi?
Hồi vẫn vô tâm, hồn nhiên:
- Con thì việc gì phải khám. Mấy chú về lấy quân, vừa trông thấy con đã
reo lên: "Hiếm có một thanh niên nào to con như cậu đấy. Xong rồi".
Hồi vẫn háo hức, không để ý đến mẹ đang thần người, giọng nghẽn nghẹn:
- Con đi thì u ở với ai?
Bà nói là nói với mình thôi, chứ thằng con trai vô tâm đã chạy biến ra ngõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.