chương vì đã phục vụ tốt ở Panama và vùng Vịnh gắn trên ngực, bàn tay
phải anh ta cầm một chiếc hộp màu đen.
Một viên cảnh sát bắt đầu đuổi theo anh ta, trong lúc Dollar Bill mang
một túi da nhỏ, theo sau cách vài ba mét với một tốc độ chậm hơn. Khi
Cavalli trông thấy chuyện gì đã xảy ra, y liền đổi hướng, điềm tĩnh bước ra
giữa đường và viên sĩ quan hải quân dừng lại bên cạnh y.
— Anh nghĩ anh đang chơi trò gì thế? – Cavalli gay gắt hơn.
— Chúng tôi đã bị kẹt xe, – Angelo đáp một cách yếu ớt.
— Nếu toàn bộ công việc này thất bại chỉ vì anh…
Angelo thay đổi bộ đồng phục màu khác trong lúc anh ta nghĩ về chuyện
đã xảy đến với Bruno Morelli.
— Còn cây kiếm? – Cavalli gằn giọng.
— Hết sức thích hợp.
— Còn ông bác sĩ của chúng ta. Ông ta có thích hợp không?
— Ông ấy sẽ có thể làm việc được, tôi xin hứa với ông, – Angelo vừa nói
vừa nhìn qua phía trên vai.
— Hai người ngồi trên xe nào?
— Xe số bốn. Ngay phía sau Tổng thống.
— Vậy thì lên đó đi, ngay bây giờ.
— Xin lỗi, xin lỗi, – Dollar Bill nói trong lúc vừa bước tới vừa thở hổn
hển. – Lỗi của tôi, chứ không phải của Angelo. Xin lỗi, xin lỗi…
Ông ta cứ liên tục xin lỗi, trong lúc cánh cửa sau của xe số bốn được giữ
lại để cho ông ta vào bởi viên trung uý đang nắm cây kiếm. Khi Dollar Bill
đã an toàn trong xe, Angelo mới theo viên bác sĩ giả hiệu và đóng mạnh
cánh cửa.
Viên cảnh sát đuổi theo Angelo lấy cuốn sổ tay ra, trong lúc Cavalli xoay
người tìm Tom Newbolt. Tom đang chạy băng qua đường.