LUẬT GIANG HỒ - Trang 207

Anh nhận thấy khó giữ mạch lạc, và không thể hiểu vì sao anh cảm thấy

hết sức buồn ngủ.

— Nhưng tại sao lại là anh? – nàng vừa hỏi vừa tiếp tục ôm chặt anh lần

đầu tiên trong buổi hôm ấy. – Tại sao không phải là một nhân viên chính quy
của CIA?

— Bởi vì… bởi vì họ muốn đưa một người vào… một người không thể bị

nhận diện bởi một bất cứ một kẻ chuyên nghiệp nào.

— Ôi lạy Chúa, người để cho em tin tưởng, – nàng vừa nói vừa dang ra

và nhìn chòng chọc vào anh một cách bất lực.

— Em có thể tin tưởng anh, bởi vì anh sẽ chứng minh…

— Chứng minh tất cả những điều anh vừa nói là sự thực.

Scott bắt đầu rời khỏi bàn, anh cảm thấy loạng choạng trong lúc anh bước

chậm chạp tới tủ búp phê, cúi người xuống để mở ngăn kéo dưới cùng và
sau một lúc sờ soạng, lấy ra một chiếc vali nhỏ bằng da với hai chữ cái S.B
in bằng vàng ở góc trái phía trên. Anh nở một nụ cười đắc thắng và quay lại.
Anh cố đứng vững bằng cách tựa một bàn tay lên trên tủ búp phê. Anh nhìn
về phía dáng người mập mờ của người phụ nữ anh thương yêu, nhưng không
còn có thể trông thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt nàng. Anh cố gắng nhớ lại
mình đã nói những gì với nàng và nàng còn cần biết những gì.

— Ôi anh yêu, em đã làm gì thế này? – nàng nói, đôi mắt lúc này đầy vẻ

van lơn.

— Có gì đâu tất cả là lỗi của anh, – Scott nói. – Nhưng chúng ta sẽ có

phần còn lại của cuộc đời để cười về chuyện đó à, đây là một đề nghị. Yếu
ớt, anh đồng ý, nhưng anh không thể yêu em nhiều hơn anh đang yêu. Nhất
định em phải nhận được điều đó.

Anh cố bước một bước về phía nàng. Nàng đứng nhìn sững anh một cách

bất lực. Trong lúc anh lảo đảo về phía trước, trước khi cố bước thêm một
bước thứ hai. Rồi anh lại ráng, nhưng lần này anh chếnh choáng và ngã vật
lên bàn, rồi cuối cùng lăn xuống đất bên cạnh chân nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.