LUẬT GIANG HỒ - Trang 22

CHƯƠNG

3

Người tài xế của viên Phó Đại sứ lái xe ra khỏi ga ra riêng của Liên Hiệp

Quốc và trực chỉ phía Tây qua đoạn đường hầm Lincoln bên dưới sông
Hudson về hướng New Jersey. Al Obaydi cũng như anh ta đều không nói gì
trong lúc viên tài xế liên tục kiểm tra kính chiếu hậu. Khi họ tới cửa thu thuế
New Jersey anh ta mới xác nhận không có ai theo dõi họ.

— Tốt.

Đó là tất cả những gì Al Obaydi nói. Lần đầu tiên trong ngày hôm ấy ông

ta bắt đầu thư thả tâm trí và khởi sự tưởng tượng mình có thể làm gì nếu đột
nhiên có được mười triệu đô la. Mới đây khi ngang qua một chi nhánh của
Midlantic National Bank, ông ta tự hỏi hàng nghìn lần tại sao mình không
ngừng ngay xe lại và gửi tiền với một cái tên giả. Tới sáng ngày mai thì ông
ta đã có thể ở cách nơi này nửa vòng trái đất. Chắc chắn việc đó sẽ làm cho
vị Đại sứ toát mồ hôi. Và chỉ cần một chút may mắn, Saddam sẽ chết trước
khi họ chộp được ông ta. Vả lại lúc bấy giờ thì ai mà quan tâm đến?

Xét cho cùng, Al Obaydi không tin tưởng, dù chỉ trong giây lát, rằng mưu

đồ độc đáo của vị đại lãnh tụ có khả năng thực hiện được. Ông ta đã từng hy
vọng báo cáo trở lại Baghdad sau một thời gian hợp lý rằng không thể tìm ra
một người nào đáng tin tưởng và đủ năng lực thực hiện một vụ táo bạo như
vậy. Thế rồi có người ở Lebanon bay đến New York.

Có hai lý do khiến Al Obaydi biết mình không thể đụng tới một đô la của

số tiền nhét trong cái túi đựng đồ đánh gôn nằm trên mặt ghế bên cạnh ông
ta. Thứ nhất là mẹ và em gái ông ta đang sống đầy đủ tiện nghi ở Baghdad
và nếu số tiền đột nhiên biến mất, họ sẽ bị bắt, bị hiếp dâm, bị tra tấn và bị
treo cổ – cách giải thích duy nhất là họ đã cộng tác với một kẻ phản quốc.
Saddam vốn không cần một lý do nào để giết bất cứ một ai, nhất là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.