LUẬT GIANG HỒ - Trang 317

— Tôi đi đến Paris. – Al Obaydi nói.

— Vào ngày hôm sau? – Vị Biện lý Chính phủ hỏi.

— Không, – Al Obaydi nói với vẻ do dự.

— Có lẽ vào ngày sau nữa? Hay là ngày sau đó nữa?

— Có lẽ vậy.

— Trong thời gian đó, chiếc tủ sắt đang trên đường tới Baghdad. Có đúng

thế không?

— Vâng, nhưng…

— Và ông cũng không thông báo cho bất cứ một ai? Cũng đúng như thế

phải không

Al Obaydi không trả lời.

— Cũng đúng như thế phải không? – Farrar lớn tiếng.

— Vâng, nhưng vẫn còn có đủ thời gian…

— Đủ thời gian để làm gì? – Vị Biện lý Chính phủ hỏi.

Đầu của Al Obaydi lại gục xuống.

— Để cho ông đến được nơi an toàn ở Toà Đại sứ của chúng ta tại Paris

chứ gì?

— Không, – Al Obaydi nói. – Tôi đã tiếp tục đi đến…

— Thế à? – Farrar nói. – Ông tiếp tục đi đến đâu?

Al Obaydi chợt nhận thức rằng mình đã rơi vào bẫy.

— Có lẽ đến Thuỵ Điển?

— Vâng. – Al Obaydi nói. – Nhưng chỉ vì…

— Ông đã kiểm tra chiếc tủ trên đường đi phải không? Hay là, như ông đã

nói với ông Thứ trưởng Ngoại giao, ông chỉ đi nghỉ phép?

— Không, nhưng… Vâng nhưng, không nhưng.…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.