— Tôi đi đến Paris. – Al Obaydi nói.
— Vào ngày hôm sau? – Vị Biện lý Chính phủ hỏi.
— Không, – Al Obaydi nói với vẻ do dự.
— Có lẽ vào ngày sau nữa? Hay là ngày sau đó nữa?
— Có lẽ vậy.
— Trong thời gian đó, chiếc tủ sắt đang trên đường tới Baghdad. Có đúng
thế không?
— Vâng, nhưng…
— Và ông cũng không thông báo cho bất cứ một ai? Cũng đúng như thế
phải không
Al Obaydi không trả lời.
— Cũng đúng như thế phải không? – Farrar lớn tiếng.
— Vâng, nhưng vẫn còn có đủ thời gian…
— Đủ thời gian để làm gì? – Vị Biện lý Chính phủ hỏi.
Đầu của Al Obaydi lại gục xuống.
— Để cho ông đến được nơi an toàn ở Toà Đại sứ của chúng ta tại Paris
chứ gì?
— Không, – Al Obaydi nói. – Tôi đã tiếp tục đi đến…
— Thế à? – Farrar nói. – Ông tiếp tục đi đến đâu?
Al Obaydi chợt nhận thức rằng mình đã rơi vào bẫy.
— Có lẽ đến Thuỵ Điển?
— Vâng. – Al Obaydi nói. – Nhưng chỉ vì…
— Ông đã kiểm tra chiếc tủ trên đường đi phải không? Hay là, như ông đã
nói với ông Thứ trưởng Ngoại giao, ông chỉ đi nghỉ phép?
— Không, nhưng… Vâng nhưng, không nhưng.…