cách đặc biệt, mà ông Pedersson rất lấy làm hãnh diện, đã được đặt lên mặt
đất giữa cửa trước và hông xe tải.
Scott nhìn lên chiếc cần cẩu cao hơn cả toà nhà và nhìn trở xuống người
điều khiển đang ngồi trong buồng lái rộng bên cạnh chân cột. Ngay sau khi
Cohen và Aziz nhảy xuống xe, Kratz giơ hai ngón tay cái lên ra hiệu cho
người điều khiển cần trục.
Một lúc sau, anh nghe tiếng rạo rạo của một bánh răng di chuyển vào vị
trí. Anh quan sát trong lúc sợi cáp thép căng thẳng, tiếp theo sau là một tiếng
khởi động khàn khàn của động cơ. Nhưng bà Bertha không hề lay chuyển dù
chỉ một phân. Tiếng động cơ trở nên lớn hơn lần thứ hai, nhưng bà Bertha
vẫn không động đậy.
Người điều khiển cần cẩu đẩy cần số về phía trước và thử một lần thứ ba.
Cuối cùng bà Bertha mới nhích lên vài phân khỏi phía sau chiếc xe tải, lắc
lư qua lại. Một số quân nhân bắt đầu hoan hô, nhưng họ ngừng ngay lập tức
khi viên thiếu tá quay nhìn trừng trừng về hướng họ.
Kratz gật đầu và Cohen chạy qua khoảng nền rải nhựa và hạ tấm bảng
phía sau xuống, rồi nhảy lên buồng lái ngồi vào sau tay lái của chiếc xe tải.
Anh ta nổ máy, đẩy cần số vào số một và cho xe từ từ di chuyển về phía
trước cho tới khi chiếc tủ sắt lơ lửng trên không. Lúc bấy giờ Aziz và Kratz
đưa chiếc xe đẩy qua ít mét trên nền nhựa ngay phía dưới chiếc tủ sắt. Kratz
lại đưa hai ngón tay cái lên một lần thứ hai, và người điều khiển cần trục bắt
đầu từ từ hạ thấp khối thép năm tấn từng phân một, cho tới khi nó nằm yên
trên chiếc xe đẩy khiến cho các bánh xe cao su xẹp xuống.
Chiếc tủ sắt giờ đây nằm yên trước cánh cửa đôi, chờ thợ mộc đến trước
khi nó có thể tiếp tục cuộc hành trình vào bên trong. Viên thiếu tá nhún vai
ngay cả trước khi Kratz mở miệng hỏi.
Trong lúc Cohen thụt lùi chiếc xe tải vào một chỗ được chỉ định bởi viên
thiếu tá, Scott chỉ tay vào chiếc tủ sắt và ra hiệu cho Kratz đang bước tới, có
vẻ bối rối. Anh nghĩ công việc đang tiến hành khá tốt.
— Chuyện gì thế? – Ông hỏi.