LUẬT GIANG HỒ - Trang 384

Những người dân địa phương mỉm cười, và một vài người cúi chào. Mặc

dù không một ai có thể trò chuyện với họ, nhưng tất cả mọi người đã nói với
nhau một cách hùng biện qua những đôi mắt hiểu biết lẫn nhau.

Khi đã đến cuối làng, họ quay lại và thả bộ lên con đường mòn hướng về

ngôi nhà của vị tộc trưởng. Cohen đang chiên trứng trên một bếp lửa và
Hannah dừng chân để quan sát những người phụ nữ nướng những miếng
bánh mì mỏng tròn bao phủ mật ong, cứ như đang chuẩn bị một bữa tiệc lớn.
Vị tộc trưởng, một lần nữa ngồi vào đầu bàn, ra hiệu cho Scott ngồi xuống
bên cạnh ông. Cohen đã ngồi lên một chiếc ghế đẩu và sắp sửa bắt đầu bữa
điểm tâm khi một con dê bước vào và lôi mấy quả trứng ra khỏi đĩa. Hannah
bật cười và đập một quả trứng khác cho Cohen trước khi anh ta kịp phát biểu
ý kiến.

Scott trải mật ong trên một miếng bánh mì nóng, và một người phụ nữ đặt

một ca sữa trước mặt anh.

— Ông giáo sư đã nghĩ ra những gì chúng ta sắp làm rồi chứ? – Cohen

hỏi trong lúc Hannah thả một quả trứng chiên thứ hai trên đĩa anh ta.

Chỉ bằng một câu, anh ta đã đưa tất cả mọi người trở lại thực tế.

Một dân làng tiến tới bàn, quỳ xuống bên cạnh vị tộc trưởng và thì thầm

vào tai ông. Bản tin được chuyển sang Aziz.

— Tin xấu, – Aziz nói với họ. – Có nhiều quân nhân đang chặn tất cả các

con đường trở ra xa lộ chính.

— Thế thì chúng ta sẽ phải đi qua sa mạc, – Scott nói.

Anh lần trải tấm bản đồ ra trên mặt bàn. Nhiều con đường đã được tô đậm

bởi mười hai làn bút nỉ màu xanh. Anh chỉ vào một lối mòn dẫn đến một con
đường có thể đưa họ tới thành phố Khalis.

— Đó không phải là một con đường mòn, – Aziz nói. – Xưa kia đó là một

con sông nhưng đã khô cạn từ nhiều năm nay. Chúng ta có thể đi bộ dọc
theo đó, nhưng chúng ta sẽ phải bỏ chiếc xe tải lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.