để bán cam, quýt và chà là từ trong làng. Do đó bọn lính gác đều nhẵn mặt
cô ấy và cả chiếc xe hơi của chú tôi nữa. Chú tôi bảo cô ấy cần phải ngồi
trên chiếc Cadillac khi chúng ta chạy qua trạm kiểm soát. Theo cách đó, bọn
chúng sẽ không nghi ngờ.
— Nhưng nếu chúng nhất định lục soát khoang hành lý thì sao? – Hannah
hỏi.
— Thì chúng sẽ không được phần thuốc lá hoặc trái cây hàng ngày cho
gia đình của họ chứ sao? Cô nên biết tất cả bọn họ cứ tưởng như chúng ta
đang buôn lậu một thứ gì đó.
Jasmin lại bắt đầu nói huyên thuyên và Aziz lại răm rắp lắng nghe.
— Cô ấy bảo tất cả ba người phải chui vào khoang hành lý trước khi có
một ai đi ngang qua nhận thấy chúng ta.
— Như thế vẫn hết sức nguy hiểm, ông giáo sư, – Cohen nói.
— Chỉ rất nguy hiểm cho Jasmin, – Scott nói, – và tôi không còn con
đường thối lui nào.
Anh xếp tấm bản đồ lại, bước ra phía sau xe, mở khoang và trèo vào.
Hannah và Cohen nối gót không nói thêm lời nào.
— Không thoải mái như chiếc tủ sắt, – Hannah nhận xét trong lúc nàng
choàng hai cánh tay quanh mình Scott.
Aziz chèn cái túi xách giữa nàng và Cohen. Hannah bật cười.
— Khi tôi đập mạnh lên hông cửa. – Aziz nói, – tức là tôi sẽ ngừng lại ở
trạm kiểm soát.
Anh ta đóng sầm khoang. Jasmin tóm lấy cái túi xách của cô lên khỏi lề
đường và nhảy lên bên cạnh người anh. Ba người trong khoang hành lý nghe
động cơ lọc cọc chạy và bắt đầu đoạn đường quý báu mấy cây số cuối cùng
về phía Khalis. Jasmin lợi dụng thời gian này để kể vắn tắt cho Aziz về cách
cô xử sự mỗi lần cô qua trạm kiểm soát.