LUẬT GIANG HỒ - Trang 53

Nàng quay lại và mỉm cười. Anh ta mỉm cười lại, gần như tán tỉnh nàng,

rồi đỏ bừng mặt.

— Cô có trông thấy một cô gái Ả Rập khi cô ở trong phòng vệ sinh?

— Vâng, tôi có thấy, – Hannah trả lời, rồi hỏi tiếp. – Nhưng tại sao anh

hỏi?

Luôn luôn đặt kẻ thù vào thế phòng thủ bất cứ lúc nào có thể là nguyên

tắc tiêu chuẩn.

— Ồ, điều đó không quan trọng. Xin lỗi đã quấy rầy cô, – anh ta nói rồi

khuất dáng vào góc đường phía sau.

Hannah đi lên cầu thang, trở lại phòng ngoài và đi thẳng ra cửa xoay. Tội

nghiệp, nàng nghĩ khi đã trở ra ngoài đường. Anh ta trông khá hấp dẫn.
Nàng tự hỏi anh ta sẽ ngồi đó bao lâu, anh ta làm việc cho ai, và cuối cùng
anh ta sẽ báo cáo với ai?

Hannah khởi sự bước trở về nhà, tiếc là không thể ghé vào tiệm Dino để

ăn một đĩa mì Ý rồi xem phim mới nhất của Frank Marshall đang chiếu ở
rạp Cannon. Vẫn còn có nhiều lúc nàng khao khát mình chỉ là một người
phụ nữ trẻ ở London. Rồi nàng nghĩ đến mẹ nàng, em trai nàng, em gái nàng
và một lần nữa tự bảo tất cả những thứ đó cần phải chờ đợi.

Nàng ngồi một mình trong phần đầu của cuộc hành trình bằng tàu điện

ngầm và bắt đầu tin rằng nếu họ gửi nàng đến Baghdad, miễn là không có
một kẻ nào muốn lên giường với nàng – nàng chắc chắn có thể ngay bây giờ
giả dạng thành một người Iraq.

Khi tàu dừng lại ở ga Green Park hai thanh niên nhảy lên. Hannah không

chú ý tới họ. Nhưng lúc cửa đóng lại nàng mới nhận thấy không còn có một
ai khác trong toa tàu.

Một lát sau, một người trong bọn lững thững đi về phía nàng và nhe răng

cười một cách lơ đãng. Anh ta mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen với cổ
áo phủ đầy những nút rời, và một chiếc quần Jean chật đến mức làm cho anh
ta giống như một vũ công ba lê. Mái tóc đen lởm chởm của anh ta dựng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.