LUẬT NGẦM - Trang 12

Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Tôi không nghĩ kiểu tóc xấu xí như

thế lại có bất kì sự lợi hại nào.

Mẹ lại nói: “Chẳng phải con thích bộ đồ chơi nấu ăn mới hay

sao? Dùng quả đầu xương rồng của con để bắt ba mua cho con
đi!”

Mẹ nháy mắt còn tôi thì bắt đầu nhoẻn miệng cười, lần đầu

tiên tôi nở nụ cười khi nhắc đến kiểu tóc mới của mình. Tôi chạy
đến húc đầu vào bụng ba, ba nhột nên cười khúc khích. Tôi la lớn:
“Ba mua cho con bộ đồ chơi nấu ăn mới đi, con sẽ tha cho ba.” Vừa
la tôi vừa dúi dụi đầu vào bụng ba. Tiếng cười sằng sặc của hai cha
con vang khắp nhà. Lần đầu tiên kể từ ngày tôi bị thương, ba mới
lại cười vui vẻ như vậy. Tối hôm đó, ba đưa tôi đi mua bộ đồ chơi tôi
thích. Có mấy quả dừa nho nhỏ bằng nhựa màu xanh, mấy chiếc
ghế xinh xắn bé xíu cùng những cái chén, dĩa nhiều màu sắc. Tôi
thích lắm!

Kể từ ngày ra viện, mẹ bắt tôi uống sữa đặc pha với trứng gà

suốt một thời gian dài. Tôi thật sự phát ngán với mùi vị đó, thậm chí
vừa uống vừa chực nôn ra. Mẹ xoa lưng và động viên tôi: “Cố lên
con! Không phải điều gì tốt cho con cũng đều khiến con dễ chịu
đâu. Nhưng vì nó có ích, con nên chịu đựng nó, nhé?”

Quả thật, tôi không hề dễ chịu với những mũi tiêm, mùi sữa bò

trộn với lòng đỏ trứng gà, việc phải cạo tóc và sự đau rát mỗi khi thay
băng cho vết thương. Thậm chí, khi vết thương đã lành, trên đầu
tôi vẫn còn một vết sẹo rất dài khiến tóc không mọc lên được. Nó
làm tôi vô cùng mặc cảm, nhưng tôi phải học cách sống chung với
nó, có lẽ là suốt cuộc đời của mình. Nó nhắc tôi nhớ đến một đoạn
tuổi thơ đã từng phải chống chọi với những điều tưởng chừng quá
sức đối với một đứa trẻ. Nhưng thật may mắn vì tôi đã vượt qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.